Avenir - Chapter 1: tập 01 mối liên kết
15:15
(Tùng, tùng, tùng ba tiếng trống tan trường vừa vang lên)
“Học sinh nghiêm”
Cả lớp đứng dậy chào giáo viên và dần dần từng người một bước ra khỏi lớp. Khi đó lớp chỉ còn vỏn vẹn vài đứa trực nhật cùng với vài người học tăng cường cho kì thi học sinh giỏi quốc gia săp tới. Tất nhiên tôi cũng không ngoại lệ, tôi là một học sinh trong đội tuyển chuyên hóa của trường. Hiện tại tôi đang thư giãn và hít thở không khí bên ngoài hành lang vì chưa tới giờ lớp chuyên hóa của tôi bắt đầu học.
Bỗng một người từ phía sau tiếng tới đưa áo cho tôi
“ Nè, cảm ơn vì áo khoác nhé không có nó chắc nay tui đóng băng luôn quá”
Cô ấy trả tôi chiếc áo khoác mà cô mượn của tôi vào sáng nay thật ra là ngày nào cô ấy cũng mượn.
Tôi mĩm cười “ừa nếu cần thì cứ mượn đừng khách sáo”
Kim mĩm cười vẫy tay tạm biệt tôi và rời đi cô ấy cũng không quên nói lời tạm biệt với tôi
“ tí về cẩn thận nhé, mai gặp”
Tôi vẫy tay chào tạm biệt
“ừ mai gặp”
Đó là Kim lớp phó học tập của lớp tôi, một cô gái xinh đẹp, giỏi gian và cũng có thể coi là gu bạn gái lý tưởng của vài chàng trai, cô ấy còn là một tấm gương tốt cho mọi người học theo nhưng cô ấy còn là người khá nóng tính. Đôi khi chính cái nóng tính đó lại là thứ khiến nhiều người cảm thấy khó chịu với cô ấy. Để mà nói ngắn gọn thì cô ấy theo kiểu con nhà người ta cùng với một chút tính cá tính riêng của bản thân. Nhưng đối với tôi Kim như một cô gái cần được chia sẽ và cần người thấu hiểu vì sự mạnh mẽ của cô chỉ đang che đậy sự mỏng manh dễ vỡ của chính bản thân mình. Đó là điều mà gần như phụ nữ nào cũng sẽ có. Tôi không muốn phải thừa nhận nhưng tôi thật sự có tình cảm với cô gái này nhưng do một vài chuyện đã sảy ra trong quá khứ đã khiến tôi phải chùng bước mà không thể thổ lộ. Hi vọng trong tương lai tôi có đủ dũng khí để nói lên điều đó. Hiện tại tôi chỉ có thể dõi theo từng bước cô ấy từ phía sau. Nhìn ngắm người mình thương từng bước xuống cầu thang và cuối cùng là lên chiếc xe của ba cô ấy đã đợi từ lâu.
Thấy được cảnh này thật sự khiến tôi cảm thấy yên tâm. Thật vui khi cô ấy ra về an toàn !
15:30
Tới giờ tôi bắt đầu tiết học tăng cường của mình. Lớp thì rộng nhưng chỉ vỏn vẹn năm đứa tính cả tôi. Bỗng có một người đứng phía sau tôi lúc nào không hay.
“yo bro, cho tao xin tí phấn đi mày lớp tao hết phấn rồi”
Là Tiu thằng bạn thân của tôi từ hồi học trung học cơ sở. Tiu thuộc diện học sinh giỏi về các môn tự nhiên đặc biệt là môn lý. Nó là một đứa nhìn khá ổn, không đến mức xấu và vì là một chàng trai trong đội tuyển học sinh giỏi lý của trường nên nó cũng có khá nhiều người theo đuổi. Nhưng khả năng tán gái của nó thì gần như bằng 0 vậy nên tới giờ vẫn chưa có mối tình nào. Nói tóm lại thì tôi với nó là một cặp đôi song sát lý hóa của trường bọn tôi đã cùng nhau dành được khá nhiều huy chương về cho trường ở lĩnh vực lý và hóa.
16:30
Tùng, tùng, tùng
Tiếng trống kết thúc tất cả buổi học của trường đã vang lên
“Hôm nay các em nay làm tốt lắm cứ thế mà phát huy nhé, bài tập về nhà là từ đề 63 tới đề 72 nhé các em, Chúc các em có một ngày tốt lành”
Tôi đứng dậy vẫy tay chào tạm biệt cô và ra về. Chưa đi được bao xa Tiu vỗ vai tôi.
“ê bro đi ăn tí gì không để tí đi học luôn”
Tôi gật đầu đồng ý
“cũng được dù gì tí cũng phải đi học”
Thế là cả tôi và Tiu cùng nhau đi kiếm gì đó ăn trước khi đi học thêm.
17:00
“em chào cô ạ”
“ừ vào đi em”
Tôi bước vào lớp và ngồi cạnh một cô gái. Cô ấy đã lấy ghế để sẵn đó cho tôi
“này uống không cậu, tui mới mua á”
Cô gái đó là Thanh một cô bạn cùng trường dù khác lớp nhưng bọn tôi nói chuyện khá hợp nhau. Cô ấy thuộc diện một cô gái dễ thương và kiên trì. Gần đây có khá nhiều tin đồn thất thiệt về tôi và cô bạn này. Do mấy đứa trong lớp tôi đồn truyền tai nhau về việc cô gái này có tình cảm với tôi. Và cả việc hai người bọn tôi đang lén hẹn hò với nhau.
Thật sự là một tin đồn nhảm nhí. Chuyện hẹn hò tất nhiên là hoàn toàn không nhưng chuyện cô ấy thật sự có tình cảm với tôi hay không thì tôi không thể biết được. Tôi không mong chuyện đó là thật.
19:00
“các em về nhà nhớ coi lại bài nhé, ai không hiểu thì nhắn tin riêng hỏi cô cô sẽ giải đáp cho, bài tập về nhà cô sẽ gửi lên nhóm sau. Các em về cẩn thận”.
Cả lớp đồng thanh “dạ”
tôi đứng dậy dọn đồ chuẩn bị về quay sang thì thấy Thanh đã đi từ lâu. Tôi cùng với Tiu đi xuống bãi xe, vừa dắt xe ra thì tôi nghe được lời tạm biệt.
“bye đi về cẩn thận nhé”
là Thanh cô ấy chạy xe khá nhanh cứ như là xe có gắn tên lửa ở sau vậy. Điều đó khiến tôi chỉ kịp vẫy tay chứ không thể nói gì cả. Sau Thanh thì tới Tiu
“ê làm gì ngơ ngơ ngáo ngáo vậy ”
Tôi liền phản ứng ngay
“gì đâu chỉ là đang nghĩ vài chuyện thoi”
Tiu gật đầu
“ồ thôi tao đi trước à, tạm biệt”
tôi vẫy tay chào tạm biệt người bạn của mình và bắt đầu di chuyển về nhà.
19:30
“Thưa ba mẹ con mới về”
“ừ, ngồi xuống ăn cơm đi con rồi làm gì làm”
Tôi ngồi xuống và ăn cơm cùng với gia đình. Ăn xong thì tôi đi thẳng lên phòng để chuẩn bị bài cho ngày mai. Toán, lý, hóa ôi nguyên một tổ hợp môn tự nhiên chỉ cần nghĩ tới thôi đã cảm thấy mệt trong người.
22:07
Sau hơn hai tiếng tôi đã gần như hoàn thành xong gần hết bài tập. Ôi thật là cảm giác, cả nhà tôi gần như đã ngủ. Mọi thứ trong nhà hôm nay bỗng yên tĩnh một cách lạ thường không tiếng gió mà cũng không có tiếng chó nhà hàng xóm kêu. Tôi xuống lầu để rửa đống chén dĩa của bữa tối nay.
Khi tôi đang rửa chén bỗng có cuộc gọi tới là cuộc gọi video từ Lin cô em gái chung dòng họ với tôi
“hello anh hai”
“gọi anh gì đấy”
“bộ có chuyện mới được gọi hả ông già”
“thì thường là vậy mà ai chả thế, chỉ khi có chuyện mới gọi tới người nhà thôi”
“sớ có ông mới vậy á anh trai, chỉ là nay tui muốn hỏi thăm coi ông dạo này có ổn hay không thôi”
“quan tâm dữ ha”
“chứ sao nữa dạo này không thấy anh lên quán gì cả bộ có chuyện gì hả”
Tôi mĩm cười
“bộ đi guốc trong bụng anh hay gì mà rành vậy”
Lin tỏ vẻ đắc ý
“sời dăm ba mấy này, nói chứ giác quan phụ nữ mạnh lắm, thế đã xảy ra chuyện gì”
Tôi cũng chia sẽ một tí nỗi lòng của bản thân
“chỉ là anh đang nghĩ không biết bản thân của anh ở vũ trụ khác như nào thôi, liệu anh ở vũ trụ đó có đang hạnh phúc”
Lin mĩm cười và nhẹ nhàng nói với tôi
“anh ở vũ trụ nào cũng sẽ hạnh phúc mà, đừng nghĩ nhiều quá làm gì”
Tôi thở dài một tiếng
“chỉ là dạo này anh thấy đầu óc anh cứ sao sao á không còn bình thường như trước, học thì chữ ra chữ vào chơi game thì cũng chả còn hứng thú như trước nữa suốt ngày toàn nghĩ chuyện đâu đâu”
“có gì đâu đó chỉ là dấu hiệu của sự trưởng thành thôi, ai rồi cũng thế mà anh hãy cứ… sống để có thể làm điều mình muốn. Điều mà có thể giúp chính bản thân mình cảm thấy vui và hài lòng là được, dù cho xã hội có liên tục thay đổi thì anh phải kiếm được thứ giúp anh vui trước đã rồi… hãy nghĩ tới chuyện khác, dù cho nó khó tới mức nào đi nữa nhưng ít ra nó khiến anh thấy vui là được”.
“ùm… anh cảm ơn”
Lin gật đầu
“không cần khách sáo đâu anh trai có gì mai nhớ lên quán nha”
Tôi gật đầu đồng ý
“thôi cũng khuya rồi em ngủ đây tạm biệt anh hai”
Sau đó con bé cúp máy, tôi cũng tranh thủ rửa nốt đống chén sau đó đi lên phòng.
22:32
Tôi lên chiếc giường chăn ấm nệm êm của tôi để chuẩn bị đánh một giấc. Tôi đặt báo thức và nằm xuống từ từ nhắm mắt lại và cũng không quên cảm ơn ngày hôm nay. Cảm giác thật thoải mái !
Mọi thứ xung quanh bỗng nhẹ nhàng một cách bất thường như thể bản thân tôi đang lơ lững vậy, cảm giác này là sao chứ? Sao tôi lại không thể thở vậy? áp lực này là sao? Tôi từ từ mở mắt ra.
! ! ! !
Nước đang tràn thẳng vào miệng tôi… tôi không thể thở được… ai đó cứu tôi với… cảnh tượng này là sao vậy chứ? Tôi vùng vẫy nhưng vẫn không thể làm gì được. cả cơ thể tôi gần như mệt rã người tôi dần đánh mất đi ý thức của bản thân.
“ôi con người đã trôi qua bao lâu rồi nhỉ chắc là hàng ngàn năm kể từ lần đó”
“sao hai người họ lại ở đây nhưng chờ chút đã họ có gì đó rất lạ ngài có cảm thấy như tôi không”
“có chứ cảm giác như cả hai là một vậy”
“chắc là trên kia đã xảy ra điều gì đó rồi cho nên đó là lý do mà cả hai người này có mặt ở đây”
“vậy giờ ta nên làm gì”
“giúp họ thôi”
Gì vậy chứ? Là giọng của ai vậy mắt tôi nữa nhắm nữa mở cảm giác gần như sắp không thể nhìn thẩy được gì cả. bỗng có một cái gì đó bao quanh tôi, là một vòng sáng đây là thứ gì vậy chứ? Nhưng không chỉ có mỗi tôi mà còn có một người khác nữa nhìn cứ như một đứa trẻ chưa đủ tuổi vị thành niên. Ý thức tôi mất dần mất dần mất dần.
Bỗng có tiếng kêu tôi
“này anh ơi anh à”
Là Lin sao tôi cố gắn mở mắt ra và tôi thật sự bất ngờ với những điều trước mắt mọi thứ gần như trắng tinh tươm
“đây là đâu”
tôi cố gắn nhìn ngó xung quanh nhưng tất cả chỉ có một màu trắng tinh khiết trắng không tì vết.
“hehehe chào mừng anh đã tới với không gian tinh thần”
là ai đó đang kêu tôi tôi tức dận hét lên
“là tên nào mau bước ra đây”
một hình bóng dần xuất hiện trước mặt tôi một tên nhóc? à không đúng hơn là một đứa chưa đủ tuổi vị thành niên.
“tôi là Avenir, và tôi biết anh là ai anh không cần phải sợ”
“tại sao không sợ được đang ngủ ngon bỗng đùng một cái tôi ở dưới nước rồi đùng thêm một cái nữa tôi lại ở cái nơi trắng tinh tươm này”
“đây là không gian tinh thần nơi mà anh chỉ có thể tới khi cận kề cái chết”
Vừa nghe tới cái chết toàn thân tôi như rã rời cảm giác đứng không thể vững được nữa, tôi quỳ xuống miệng gần như không thể nói thành tiếng
“nhóc… nhóc… nói cái gì… tôi…tôi… chết rồi ư”
cậu nhóc kia gật đầu
“đúng nhưng…ủa ê anh trai có đang nghe tôi nói không vậy”
tôi tuyệt vọng đến mức bỏ ngoài tai tất cả mọi thứ, nước mắt của tôi không ngừng chảy, nó cứ tuông ra liên tục mà không có dấu hiệu dừng lại cảm giác mọi điều khi đó đều trống rỗng
“nè anh trai nghe tôi nói hết đã nào,”
tên nhóc đó hét thẳng vào mặt tôi
“đúng là không gian tinh thần chỉ có thể tới được khi anh, chính bản thân anh cận kề cái chết chứ thật ra là anh chưa chết được chứ”
tôi dần lấy lại được bình tĩnh
“được rồi nhưng… tại sao cậu lại biết tôi và tại sao tôi lại ở đây”
tên nhóc đó gãi đầu
“ờm thì tôi biết anh vì tôi chính là anh nhưng ở quá khứ… ờmmmm nói cho anh dễ hiểu hơn thì tôi là tổ tiên của anh và đây là thời đại trước công nguyên của thế giới còn lý do anh ở đây… ờmmm tôi chịu tôi nghĩ anh nên tự tìm câu trả lời”
“nè tại sao chứ”
“tôi cũng muốn kể lắm nhưng tôi sắp tới giới hạn rồi”
“nè ý cậu là sao nói rõ hơn đi”
“nói chung là anh sẽ sống thay tôi ở thế giới này cứ coi như anh nợ tôi một mạng”
Vừa dứt câu cậu nhóc đó tan biến từ từ kể cả không gian cũng nứt vỡ nước lại ập thẳng vào mặt tôi và rồi mọi thứ tối đen như mực cả bản thân tôi cũng mất dần ý thức.