Animorphs (Tập 6): Tù Nhân - CHƯƠNG 20
Đó là một bản sao hoàn hảo của tôi. Y hệt như ở trong tấm gương.
"Ta đã biến hình nãy giờ," Ax nói. "Ta đã quan sát cái cách mi đi đứng, cử động để sao chép mi giống hơn. Giô. Ống. Giống."
Tên Yeerk nhăn nhở cười. "Anh có thể giống tôi, nhưng như thế không đủ đâu. Tôi cá là chỉ trong một giờ anh Tom sẽ phát hiện ra ngay."
Marco nhìn Rachel, nhướn mày. Rachel thì nhìn Cassie, còn nhỏ này thì gục gặc cái đầu.
"Thấy chưa, tên Yeerk, mi đóng kịch mà sao ngu quá chừng," Marco nói. "Nếu mi quả thực là Jake, mi có thể buồn vì bọn ta ngờ oan cho mi. Nhưng khi đó mi sẽ phải hiểu rằng biết khôn thì lo mà giúp Ax nhập vai cho tốt. Nếu mi thực sự là Jake, thì mi đã phải cầu mong Ax xoay xở cho tốt."
Rachel bĩu môi khinh bỉ. "Mi vừa bị bể mánh rồi đó..."
Tên Yeerk nín thinh. Tôi đoán rằng hắn biết hắn vừa phạm sai lầm. Nhưng tôi vẫn cảm thấy ở hắn một sự tự tin tuyệt đối. Giống như một tay cờ bạc biết rõ mình đang nắm giữ con chủ bài.
Bọn tôi đi đến căn chòi. Đó là một căn nhà ọp ẹp, sắp muốn sập, có sàn bằng gỗ, tường bằng cây ghép và mái chỉ che chắn có phân nửa.
Có một tổ chim gì đó trên xà trần. Bụi cây mọc lan cả vào trong qua các rãnh trên tường. Rải rác khắp nơi là những lon bia và xôđa cũ...
Tobias đã chọn đúng chỗ. Bọn tôi chắc sẽ chẳng bị ai quấy rầy trong ba ngày tới.
Tobias, với cặp mắt tinh hết biết, đã tìm được một mét dây thừng tại một khu lửa trại cũ. Nó dùng móng tha sợi dây về để Marco và Rachel đem trói quặt hai tay tôi ra sau lưng.
"Xin lỗi nhé, Jake," Marco nói. "Nhưng hổng có cách nào khác đâu. Nếu bồ còn ở đó thì chắc bồ cũng hiểu mà."
"Cứ vài giờ, bọn mình sẽ nới dây một lần để cho máu lưu thông," Rachel nói. "Mình sẽ ở đây trong ca trực đầu tiên. Cassie và Marco sẽ trở về với Ax để chuẩn bị cho ảnh nhập vai Jake." Nhỏ mỉm cười, "Ax đã bắt đầu xổ cái bộ dạng nghiêm nghị, đầy trách nhiệm rồi đó. Chỉ cần đợt cho ảnh đôi chút óc hài hước và ngăn không cho ảnh chơi đùa với âm thanh nữa là xong."
Nói nghe tuyệt lắm. Nhưng tôi vẫn thấy lo lo vì cho có hai đứa bọn nó ở lại canh chừng tôi.
Dĩ nhiên, một trong hai đứa nó là Tobias. Tôi có chạy lẹ cách mấy cũng không thể trốn được nó. Và Rachel có thể biến thành sói để quật nhào tôi xuống.
Nhưng tôi vẫn thấy khó chịu vì tên Yeerk trong đầu tôi vẫn tiếp tục vênh váo.
Nhưng đó không phải chỉ là những lời khoác lác. Cả tôi cũng thấy được những hình ảnh đó. Những hình ảnh mà bộ não của hắn đang dựng lên. Chúng chỉ mờ nhạt thôi, nhưng tôi vẫn thấy...
Visser Ba gật gù cái đầu của hắn trong khi tên Yeerk, vẫn ở bên trong cơ thể tôi, chỉ điểm các bạn bè của tôi. Cả đám bọn nó đều bị trói, bị tọng giẻ vào miệng, nằm lăn lóc trên sàn chiếc Lưỡi Rìu của Visser Ba...
Tại sao tôi lại thấy được những hình ảnh đó nhỉ? Tên Yeerk có thể che dấu các ý nghĩ của hắn kia mà? Phải chăng hắn quá phấn khích với những tưởng tượng này đến mức quên cả việc dấu diếm tôi? Hay là hắn cố tình phô trương những hình ảnh đó ra cho tôi thấy?
Tôi cố gắng lấy giọng thật độc địa để hỏi hắn.
Và rồi, tôi kinh hoàng nhận ra, mình không còn ở trong căn chòi nữa. Nơi đó là một phòng tập thể dục rộng lớn và sáng sủa. Nhưng đó cũng không hẳn là phòng thể dục. Một cung thể thao thì đúng hơn. Phải rồi. Và với hàng ngàn, hàng ngàn cổ động viên nữa chớ...
Tôi muốn độn thổ. Tôi biết điều tưởng tượng này. Tôi nghĩ nó hơi ngô ngố. Nhưng tôi không tài nào thoát ra được. Tên Yeerk có khả năng xem các tưởng tượng của tôi cũng dễ dàng như nhét một cuốn băng vô đầu máy video.
Trong tưởng tượng của tôi, khán giả đang hoan hô vang dội. Và tôi đang đứng đó. Trong bộ đồng phục của dân chuyên nghiệp. Tôi trông già dặn hơn. Nhưng tôi vẫn rất giống chính mình.
Đồng hồ trên sân cho thấy chỉ còn có năm giây. Bốn giây. Ba giây. Tôi bật lên từ giữa sân, bắn một phát lọt lưới, gom luôn một lúc ba điểm.
Ồồồồ!
Sân vận động như phát rồ! Tiếng hoan hô. Tiếng huýt gió. Người ta hô vang tên tôi.
Và Cassie kia rồi, trên khán đài, đang mỉm cười với tôi. Nhỏ đang ngồi cạnh ba mẹ tôi.
Có cả anh Tom nữa.
Ảnh bước ra sân, quàng tay ôm lấy tôi, vỗ về vào lưng tôi.
"Chơi cừ lắm," ảnh nói. "Chú luôn luôn tuyệt vời."
Sự tưởng tượng kết thúc. Những hình ảnh biến mất.
Tôi chợt thấy mình thật nhỏ bé. Thật vô nghĩa. Thật yếu ớt.
tên Yeerk cười vang.
tôi gượng gạo chống chế, hắn nói.
Đến đây, tôi vẫn giữ được bình tĩnh. Nhưng rồi tôi đã mất tự chủ.
giọng tên Yeerk nghe ngọt ngào nhưng đầy đe dọa.
Giống như một bộ não thứ ba vừa nhập vào tôi. Nó rất thực. Hoàn toàn thực. Chẳng giống một cảnh tượng hay một cuốn phim chút nào. Tôi cảm nhận nó. Tôi cảm nhận nó hệt như tôi đang ở ngay đó.
Bộ não của anh tôi. Các suy nghĩ của ảnh. Các ký ức của ảnh, cũng rõ rệt như khi tôi xem các ký ức của chính tôi. Tom…một mẩu nào đó của Tom mà tên Yeerk vẫn còn mang theo hắn…
Nó chỉ mới diễn ra cách đây có vài ngày.
Tom đang ngồi ăn sáng đối diện với tôi. Tôi thấy chính mình qua mắt ảnh. Tôi có vẻ xa cách. Sao lãng. Bận suy nghĩ gì đó.
"Ê, chú lùn, tính làm gì đó?" Tom hỏi tôi.
"Chả làm gì đặc biệt cả. Còn anh thì sao?"
"Ồ, anh sắp đi họp…"
"Họp nhóm Chim Sẻ hả?" tôi hỏi lại ảnh.
"Đúng vậy. Bọn anh sẽ dọn dẹp công viên. Cũng phải đóng góp chút công sức cho cộng đồng chứ. Sau đó cả nhóm bọn anh sẽ xơi thịt nướng. Nè, chú lùn cũng tham gia cho vui đi. Như vậy anh em mình sẽ có nhiều dịp đi chung với nhau hơn".
Nó đúng y như những gì tôi nhớ lại. Có điều là giờ đây tôi cảm nhận được những xúc cảm của Tom, chứ không phải của tôi.
Những xúc cảm của anh Tom thật. Anh Tom, vốn đang bị đè bẹp dưới sự kiểm soát của tên Yeerk.
Ảnh đang khóc. Đang nấc lên, tuyệt vọng và câm lặng.
Đừng động đến Jake,> Tom hét lên. … ông biết đó, tôi sẽ không quấy rầy ông nữa. Tôi thề đó. Chỉ cần ông buông tha cho Jake…>
Tên Yeerk đợi đến khi toàn bộ ấn tượng từ việc tiếp xúc trực tiếp với bộ não của Tom thấm sâu vào bộ não của chính tôi. Tom đã bị đánh bại. Tuyệt vọng. Ảnh chỉ còn khắc khoải với hy vọng được sớm chết.
Ảnh đã từ bỏ mọi hy vọng đào thoát. Ảnh đã đầu hàng.
tên Yeerk nói.
Tên Yeerk đang nói lên sự thật. Chính vì thế mà những lời của hắn trở nên thật khủng khiếp. Đó là sự thật. Tôi có thể cảm thấy nỗi tuyệt vọng hoàn toàn và cùng cực của anh Tom.
Tôi có thể cảm thấy Tom cam chịu thật bại.
Tôi hiểu giờ đây ảnh chỉ còn mong được chết.
Tôi cũng hiểu rằng tôi chẳng mạnh mẽ gì hơn Tom.
Tuy vậy, một hy vọng vẫn còn lóe lên trong tôi. tôi nói với tên Yeerk.