Animorphs (Tập 6): Tù Nhân - CHƯƠNG 10
oàn hình đi Jake! Hoàn hình lẹ đi!>
Tobias thả tôi xuống nóc của nhà hàng Boston Market, nơi an toàn gần nhất mà nó tìm ra được.
Tôi nằm bất lực trên giấy dầu và sạn sỏi. Các cẳng gián của tôi co giật dữ dội. Hai cọng râu thì khua khoắng điên cuồng. Tôi xoắn giật liên tục, không sao kiểm soát nổi cái thân gián.
Nhưng phần người trong tôi hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.
Tôi sắp chết.
Tôi đã từng ngó con gián bị trúng thuốc chết. Hồi đó, tôi đứng nhìn nó và nghĩ. "Ha, cho mày tiêu đời luôn!"
Giờ thì đến phiên tôi. Giờ thì chính cơ thể tôi đang vùng vẫy. Chính tôi là con gián đang ngộp thở và co giật.
Tôi biết Tobias nói gì. Hoàn hình, đó là cách duy nhất để thoát chết. Nhưng tập trung khi đang kẹt trong một cơ thể đang giãy chết mới khó khăn làm sao. Tôi cố hình dung mình là người. Tôi cố dựng lên trong óc hình ảnh của chính bản thân mình. Nhưng hình ảnh đó cứ nhập nhằng giữa cá heo, chim và cọp.
Và cả giấc mơ đó nữa...
Tôi đang ở đó, ngay giữa cơn mê sảng.
Tôi ở trong giấc mơ...
Tôi là một con cọp đang di chuyển êm ru. Mỗi cơ bắp là một cuộn thép lỏng. Mỗi động tác đều được kiểm soát, tính toán.
Tôi đánh hơi thấy con mồi. Tôi nghe tiếng những động tác người lóng ngóng trong rừng sâu. Hắn di chuyển chậm quá.
Hắn thoát được tôi thế nào nổi? Mà hắn lại yếu đuối nữa chớ. Tôi sẽ hủy diệt hắn. Tôi sẽ chồm lên con mồi của tôi.
Con mồi của tôi là... anh Tom.
Tôi thấy ảnh quay đầu lại nhìn tôi. Tôi thấy nỗi sợ hãi trong mắt ảnh, ảnh đang sợ tôi.
Tôi co người lại, chuẩn bị cho cú vồ cuối cùng. Cú vồ đoạt mạng...
Ảnh nhìn tôi đưa hai tay lên che mặt.
"Đừng!"
Tôi chồm lên, mở tung nguồn sinh lực vô biên trong thân xác cọp. Tôi chồm lên, biến thành kẻ săn mồi không thể chặn bước. Tôi gầm lên, một tiếng gầm chiến thắng nghe như sấm, vọng xa hàng cây số.
Nhưng rồi tôi thấy con cọp. Tôi thấy chính mình.
Thấy bộ lông cam sọc đen, cặp mắt vàng tàn bạo, những chiếc nanh và vuốt sắc lẻm có thể xé tan xác một con bò mộng. Nó đang vồ tới tôi. Còn tôi thì trở thành con mồi của ảnh. Tôi nhắm nghiền mắt lại. Khi mở mắt ra, tôi thấy ngay trên đầu tôi, hai con mắt dữ tợn đang rọi xuống, chỉ cách có vài phân. Mắt của một con diều hâu.
Tobias cuống quít hỏi.
Tôi đưa tay lên nhìn. Có ngón rồi nè.
Năm ngón.
"Không biết nữa. Vậy mình có sao không?"
Tobias nói.
"Mình còn sống hả?" tôi thấy hơi ngạc nhiên. Nhưng dĩ nhiên lượng độc chất xém giết tươi con gián chả thấm thía gì đối với thằng tôi - người. "Mình đang ở đâu đây?"
"Tobias, bồ đã cứu mạng mình."
Tôi ngồi dậy. "Mấy đứa kia sao rồi?"
"Chắc mình phải xuống khỏi đây quá." Tôi nói.
Tobias nhất trí.
"Ghê là cái chắc," tôi xác nhận rồi đứng dậy tìm đường xuống khỏi mái nhà. Tôi mệt đừ và lẩy bẩy đến mức không thể tính chuyện biến hình thêm lần nữa.
"Ừ, mình cũng đoán thế. Mắt gián lèm nhèm thí mồ, mình chỉ định hướng được bằng âm thanh thôi."
Tobias nói.
Tôi rời mắt khỏi bậc thang đang đi xuống. Sao bữa nay thằng Tobias này già chuyện thế không biết? "Nè, Tobias, tính nói chuyện gì hay sao mà bám sát mình đã vậy?"
Phản ứng đầu tiên của tôi là nhẹ nhõm.
Visser Ba đã ra lệnh hành quyết ai đó trong cuộc họp. Vậy là tên bị giết không phải là Tom.
"Họ, ơ... Chúng trông ra sao? Visser Ba và anh Tom ấy mà?"
"Ừ," tôi nói. "Mình có linh cảm là Tom có trọng trách lớn trong cái kế hoạch bệnh viện đó." Tôi ngừng bặt, suy nghĩ một lúc Visser Ba sẽ làm gì Tom nếu cái kế hoạch to tát ấy bị phá sản nhỉ?"
Tobias nín thinh. Nó biết quá rõ câu trả lời.
Ai làm Visser Ba thất vọng, kẻ đó sẽ phải chết.