Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

CHƯƠNG 17

 

   Tôi đậu lên cây sào trước cửa sổ phòng Rachel. Trời đã khuya, nhưng nhỏ vẫn chưa ngủ. Nhỏ đang nằm trên giường đọc sách, kê đầu lên vài cái gối.

   Tôi đập cánh nhè nhẹ lên cửa kính.

  

   Nhỏ nhổm dậy. Cuốn sách văng xuống đất. Nhỏ nhảy khỏi giường, chạy lại cửa sổ và mở tung ra.

   “Tobias hả?”

   tôi chua chát nói. Nhỏ toan ôm lấy tôi, vòng tay nhỏ sợt qua người tôi. Nhưng rồi nhỏ nhận ra rằng điều đó không thể được. Chim được cấu tạo không phải để người ôm.

   “Bồ ổn chứ? Bọn mình sợ lắm. Cassie nói bồ có thể bị giết hay gì đó. Đủ thứ chuyện có thể xảy ra. Anh Jake rất buồn.”

   tôi đáp và nhảy lên cái tủ sập.

   Rồi, khi biết chắc tôi không sao, nhỏ bắt đầu nổi khùng. Tôi cười thầm. Thế mới đúng là Rachel.

   “Tobias, bồ ấm đầu hay sao vậy? Bồ đi đâu mất biệt làm bọn mình lo sốt vó mấy ngày nay, hả?”

   tôi nói. … con diều hâu hình như đã thắng được mình. Cũng không hẳn là thế. Ý mình là… bản năng của con diều hâu… mạnh lắm.> Tôi kể cho nhỏ nghe về vụ giết mồi đầu tiên của tôi, về nỗi  khiếp hãi của tôi lúc đó.

   Tôi chẳng biết tôi mong đợi Rachel phản ứng ra sao. Nhỏ cố ra vẻ thông cảm, nhưng tôi vẫn thấy chuyện đó làm nhỏ nhờm gớm.

   tôi thú nhận. … chính mình. Và khi mình bắt đầu mất cảm xúc của loài người thì chuyện đó diễn ra.>

   “Chuyện gì vậy?” Nhỏ chạy ra kiểm tra cửa, ngó xem mấy đứa em có quanh quẩn đâu đó không. Tôi thì rõ ngôi nhà của nhỏ hoàn toàn tĩnh lặng.

   “Có chuyện gì hả Tobias?”

   Tôi kể cho nhỏ nghe việc tôi đi đến cái hồ. Tôi kể lại chuyện tên  Hork-Bajir săn đuổi người đàn ông nọ.

  

   “Bồ nói chuyện với ổng à ?”

  

   Rachel có vẻ chưng hửng. “Nhưng giờ thì ổng đã biết bồ! Và ổng cũng biết về bọn Hork-Bajir nữa.”

  

   Rachel cười. “Ừ nhỉ. Bồ nói đúng. Mọi người sẽ nghĩ ổng bị mát. Với lại, ổng mà mở mồm lu loa về bọn Yeerk thì  chúng sẽ cho ổng nín luôn.”

  

   “Bồ đã cứu ông ấy!” Rachel nói.

   tôi thú nhận.

   Rachel trầm tư suy nghĩ một lúc. “Bọn Yeerk và đám nô lệ của chúng không giết để ăn thịt,” Nhỏ nói. “Chúng giết để kiểm soát và thống trị. Nếu phải giết vì đó là cách duy nhất để sinh tồn, vì đó là cách thức mà thiên nhiên tạo ra bồ thì có sao đâu. Giết để giành quyền lực hoặc để kiểm soát thì mới ghê tởm.”

   tôi nói.

   “Cho dù bồ có... ăn con gì thì cũng chẳng sao. Đó là chuyện tự nhiên ở diều hâu mà. Bọn Hork-Bajir thì không làm gì tự nhiên hết. Chúng thậm chí không kiểm soát được cơ thể và trí não của chính chúng. Chúng là công cụ của bọn Yeerk. Mà bọn Yeerk thì chỉ muốn quyền lực và thống trị.”

   tôi nói. Mặc dù không hoàn toàn bị thuyết phục nhưng nói chuyện với Rachel tôi cảm thấy thật ấm lòng.

   “Bồ là người mà, Tobias.” Rachel nhỏ nhẹ nói.

  

   Rachel rơm rớm nước mắt. Điều này làm tôi hoảng. Bởi lẽ Rachel không phải loại con gái động chút là khóc nhè.

  

   Rachel mỉm cười. ”Bồ nói gì vậy? Mình phải cám ơn bồ mới đúng. Mình chỉ vừa mới khởi động thôi. Mà bồ cũng thừa biết là mình ghét biểu diễn trước đám đông. Bồ đã chấm dứt toàn bộ chuyện đó nhanh hết sức luôn.”

   Tôi cười lặng lẽ.

   “Không sao, mọi người đều ổn. Nhưng nếu bữa đó Marco ném trật trái bóng chày thì sao hén? Chắc bồ sẽ tông vào kính một cú khủng khiếp lắm.”

   Tôi chẳng biết nói sao.

   Rachel lại gần và lấy tay vuốt đầu tôi. Điều đó làm con diều hâu trong tôi thấy bực bội. Nhưng đồng thời, giống như khi chải lông, tôi cũng cảm thấy dễ chịu.

   “Hôm trước mình có nói với bồ, Tobias… bồ còn nhớ không? Bồ vẫn là một con người khi bồ còn có Jake, có Cassie, có mình. Và có cả Marco nữa. Cậu ấy đã cứu bồ đúng lúc. Bọn mình là bạn bè mà. Bồ đâu có cô đơn.”

   Tôi nghĩ tôi khóc đến nơi. Nhưng diều hâu thì làm sao mà khóc?

   “Và một ngày nào đó, người Andalite sẽ trở lại…”

    tôi lặp lại, cố lấy giọng tin tưởng.

   “Đâu có ai bắt tụi mình phải làm chuyện đó.” Rachel đáp.

   tôi quả quyết.

 

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free