Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Chapter 3: Những Âm Vang Từ Biển Thẳm

Cơn mưa phùn đầu hạ lất phất ngoài khung cửa sổ, mang theo hơi ẩm se lạnh khiến căn phòng nhỏ của Hikari và Aoi càng thêm ấm cúng. Thay vì chạy ra vườn luyện tập như mọi khi, hôm nay hai cô bé chìm đắm trong một thế giới khác, một thế giới được gói gọn trong những trang giấy cũ kỹ của một cuốn sách khổng lồ có tựa đề "Kỳ Thư Hải Sinh Vật". Thầy Takumi đã giao cho chúng nhiệm vụ tìm hiểu về những sinh vật hùng vĩ nhất, và theo lời thầy, "Không nơi nào trên mặt đất hay bầu trời có thể sánh được với sự bao la và những cư dân vĩ đại của đại dương."

Cuốn sách quả thực không phụ lòng mong đợi. Bìa da của nó đã sờn mòn theo năm tháng, nhuốm màu thời gian và thoang thoảng mùi giấy ẩm đặc trưng của những tri thức cổ xưa. Từng trang giấy dày cộp, ngả vàng, được minh họa bằng những bức vẽ tay tỉ mỉ, dù màu sắc đã phai đi ít nhiều nhưng vẫn đủ sức khơi gợi trí tưởng tượng phong phú của hai cô bé.

Hikari, với sự tò mò không bao giờ cạn, lật từng trang một cách say sưa. Đôi mắt vàng của cô bé sáng rực lên mỗi khi một sinh vật kỳ lạ hiện ra. "Aoi, nhìn này! Thủy Yêu Long!" Cô bé chỉ vào hình vẽ một con rồng uyển chuyển với lớp vảy màu xanh ngọc, đang quẫy mình giữa những con sóng bạc đầu. "Sách nói nó có thể điều khiển dòng nước và tạo ra xoáy nước!"

Aoi, ngồi bên cạnh, khẽ gật đầu. Cô bé trầm tĩnh hơn, nhưng sự hứng thú trong đôi mắt vàng không hề thua kém Hikari. Ngón tay thon dài của Aoi lướt nhẹ trên hình vẽ một Hải Linh – một thiếu nữ xinh đẹp với mái tóc dài như rong biển, thân dưới là đuôi cá lấp lánh. "Hải Linh... chúng có giọng hát mê hoặc, và có thể chữa lành vết thương bằng ma pháp của nước."

Shin, con thằn lằn đỏ, nằm cuộn tròn trong lòng Aoi, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn vào cuốn sách, đôi mắt dị sắc của nó ánh lên vẻ thông minh khó tả. Dường như nó cũng bị cuốn hút bởi những bí ẩn của biển cả.

Họ lướt qua hình ảnh của những Cự Ngư Câm (Abyssal Leviathan) khổng lồ, không mắt, sống ở những vực thẳm tối tăm nhất, nơi ánh sáng mặt trời không bao giờ chạm tới. Rồi những đàn Cá Mập Đá với lớp da cứng như nham thạch, những con Sứa Khổng Lồ có khả năng phát quang rực rỡ như những chùm đèn lồng dưới nước. Mỗi sinh vật đều mang một vẻ đẹp, một sức mạnh riêng, khiến hai cô bé không khỏi trầm trồ.

"Thế giới dưới biển thật là... rộng lớn và kỳ diệu," Hikari thốt lên, giọng đầy thán phục. "Em không thể tưởng tượng được làm sao những sinh vật to lớn như vậy lại có thể tồn tại."

"Đại dương che giấu nhiều bí mật hơn chúng ta nghĩ," Aoi nhẹ nhàng đáp, lật sang một trang mới. "Áp lực nước và không gian mênh mông cho phép chúng phát triển đến kích thước không tưởng."

Và rồi, Hikari gần như nín thở khi cô bé lật đến một trang đôi, chiếm trọn bởi hình ảnh một sinh vật vượt xa mọi thứ họ đã thấy. Nó không có vẻ uyển chuyển của Thủy Yêu Long hay vẻ đẹp thanh tao của Hải Linh. Thay vào đó, nó là hiện thân của sức mạnh nguyên thủy, của sự khổng lồ đến choáng ngợp.

"Aoi... Shin... nhìn này..." Giọng Hikari run run vì phấn khích.

Trên trang giấy, một sinh vật giống cá voi nhưng to lớn hơn gấp nhiều lần hiện ra. Cơ thể nó không thuôn dài, mượt mà như những con cá voi thông thường mà họ từng thấy hình vẽ, mà đồ sộ, gồ ghề, phủ một lớp vảy lớn có khả năng tự phát sáng, khiến nó trông như một hòn đảo đá di động, lấp lánh những ánh sáng kỳ ảo giữa làn nước sâu thẳm. Cái đầu khổng lồ của nó chiếm gần một phần ba cơ thể, và cái miệng rộng ngoác như một hang động khổng lồ.

"Hồi... Âm... Cự... Thú..." Hikari đánh vần từng chữ cái cổ dưới bức hình. "Echo Colossus!"

Aoi nghiêng người sát hơn, đôi mắt vàng chăm chú đọc những dòng chữ chú thích dày đặc bên cạnh. Shin cũng vươn cổ, khịt khịt mũi như thể muốn cảm nhận mùi vị của con quái vật biển thẳm này qua trang giấy.

"Sách nói," Hikari đọc to, giọng đầy kinh ngạc, "chiều dài cơ thể của chúng thường từ ba trăm đến bốn trăm thước! Có cá thể được ghi nhận dài tới bốn trăm ba mươi mốt thước!" Cô bé há hốc miệng. "Bốn trăm ba mươi mốt thước! Nó to đến mức nào chứ?"

Aoi lẩm nhẩm tính toán. "Nếu một người trưởng thành cao khoảng một thước rưỡi đến hai thước... thì nó dài bằng cả trăm người xếp hàng nối đuôi nhau."

"Cái miệng của nó," Hikari tiếp tục, chỉ vào cái hàm rộng khủng khiếp trong hình, "rộng khoảng một trăm tám mươi đến một trăm chín mươi thước! Đủ để... đủ để nuốt chửng cả một đoàn thuyền buồm lớn mà không cần nhai!"

Shin rụt cổ lại một chút, dường như hình dung ra cảnh tượng đó.

"Điều đặc biệt nhất," Aoi lên tiếng, mắt vẫn dán vào phần mô tả khả năng, "là chúng sử dụng Âm Ma Pháp làm vũ khí chính. Sách nói khả năng này gần như phổ biến trong loài."

"Âm Ma Pháp?" Hikari nghiêng đầu. "Giống như tiếng hét làm vỡ kính sao?"

"Mạnh hơn thế nhiều," Aoi đáp, giọng có chút kính nể. "Thầy Takumi từng nói Âm Ma Pháp không hiếm, và nó phát huy sức mạnh tốt nhất trong môi trường đặc như nước hoặc dưới lòng đất sâu. Với kích thước và môi trường sống của Hồi Âm Cự Thú, Âm Ma Pháp của chúng chắc chắn đạt đến một cấp độ không thể tưởng tượng nổi."

Hikari đọc tiếp phần mô tả về khả năng của Âm Ma Pháp: "Giao Tiếp Liên Đại Dương! Chúng có thể liên lạc với nhau qua khoảng cách hàng ngàn dặm biển bằng những âm thanh siêu trầm mà tai người thường không thể nghe thấy. Giống như những bài ca bí ẩn của biển cả, giúp chúng phối hợp săn mồi hoặc cảnh báo nguy hiểm."

"Hàng ngàn dặm biển..." Aoi lặp lại. "Điều đó có nghĩa là một tiếng gọi của chúng có thể vang vọng từ đầu này đến đầu kia của đại dương."

"Và đây nữa!" Hikari chỉ vào một đoạn văn khác, mắt cô bé mở to. "Sóng Xung Kích Âm Thanh! Chúng có thể phát ra những tiếng gầm tạo thành sóng xung kích cực kỳ mạnh mẽ trong nước. Những sóng này có thể làm tê liệt những con mực ống khổng lồ, gây chấn động khiến đá ngầm vỡ vụn, thậm chí là hút chìm những con tàu lớn chỉ bằng một tiếng gầm duy nhất!"

Cả hai cô bé im lặng một lúc, cố gắng hình dung sức mạnh kinh hoàng đó.

Chỉ một tiếng gầm mà có thể hủy diệt. Hikari bất giác rùng mình. "Em có thể tưởng tượng được áp lực nước khủng khiếp khi nó gầm lên! Chắc chắn không sinh vật nào muốn đối đầu trực diện với nó."

Aoi gật đầu. "Sóng âm truyền trong nước nhanh và mạnh hơn trong không khí rất nhiều. Một vụ nổ âm thanh dưới nước sẽ có sức công phá gấp bội."

Shin khẽ gừ nhẹ trong cổ họng, một âm thanh trầm thấp, như thể nó đang cố gắng bắt chước tiếng gầm của Hồi Âm Cự Thú, nhưng tất nhiên là ở một quy mô nhỏ hơn rất, rất nhiều. Ngọn lửa nhỏ phụt ra từ mũi nó, nhưng nhanh chóng tắt ngấm.

Cuốn sách còn mô tả vai trò của Hồi Âm Cự Thú trong các truyền thuyết cổ xưa. "Người Canh Giữ Biển Cả," Hikari đọc. "Trong nhiều truyền thuyết của các bộ tộc ven biển, Hồi Âm Cự Thú được coi là những người bảo vệ vĩ đại, là bức tường phòng thủ cuối cùng của đại dương, ngăn chặn sự xâm lấn của những quái vật khủng khiếp từ những vực thẳm tối tăm nhất, hoặc thậm chí là những thực thể tà ác từ Địa Ngục mà thầy Takumi từng kể."

"Vậy là chúng không chỉ đáng sợ mà còn có vai trò quan trọng," Aoi nhận xét, ánh mắt có phần kính trọng hơn khi nhìn vào hình vẽ.

"Chúng cũng là Kẻ Săn Mồi Tối Thượng," Hikari đọc tiếp. "Không gì trong lòng đại dương có thể thoát khỏi tiếng gọi của chúng. Chúng săn cả những Thủy Yêu Long non, hay những đàn Bạch Tuộc Khổng Lồ."

"Nhưng phần này mới thật sự đặc biệt," Aoi chỉ vào một đoạn văn được viết bằng mực đỏ, nổi bật hơn hẳn. "Biểu Tượng Của Sự Cân Bằng. Một số câu chuyện cổ tích của các ngư dân kể rằng, nếu một cá thể Hồi Âm Cự Thú chết đi một cách tự nhiên vì tuổi già, âm thanh từ tiếng thở cuối cùng của nó sẽ yếu ớt, nhưng vẫn đủ để tạo ra những thay đổi nhỏ trong dòng hải lưu. Tuy nhiên, nếu nó bị giết hại một cách tàn bạo, tiếng gầm hấp hối đầy oán hận của nó sẽ tạo ra một cơn sóng thần khổng lồ, có thể nhấn chìm các hòn đảo và thay đổi hoàn toàn hệ sinh thái của cả một vùng biển rộng lớn trong nhiều thế hệ."

"Một sinh vật... có thể thay đổi cả thế giới chỉ bằng cái chết của nó..." Hikari thì thầm, cảm thấy một sự choáng ngợp khó tả. "Sức mạnh đó... vừa kỳ diệu vừa đáng sợ."

Giống như mọi sinh vật hùng mạnh khác, Hồi Âm Cự Thú cũng có những điểm yếu. "Chúng phụ thuộc rất nhiều vào môi trường nước," Aoi đọc. "Khả năng Âm Ma Pháp của chúng sẽ giảm sút nghiêm trọng nếu bị kéo lên bờ hoặc mắc cạn ở vùng nước nông. Khi đó, chúng trở nên cực kỳ yếu ớt."

"Và việc sử dụng những đợt sóng âm siêu mạnh cũng tiêu tốn một lượng ma lực khổng lồ," Hikari bổ sung. "Sau mỗi lần sử dụng toàn lực, chúng cần phải nghỉ ngơi trong nhiều ngày, thậm chí cả tuần để hồi phục. Trong thời gian đó, chúng dễ bị tấn công hơn."

"Cuối cùng," Aoi chỉ vào điểm yếu cuối cùng, "chúng dễ bị tổn thương bởi ma pháp không gian. Một pháp sư không gian đủ mạnh có thể 'cắt đứt' hoặc làm lệch hướng sóng âm của chúng, hoặc tệ hơn là dịch chuyển chúng đến một nơi khô cạn, nơi chúng không thể sống sót."

Hikari ngả người ra sau, thở dài một hơi. "Thật là một sinh vật đáng kinh ngạc. Vừa mạnh mẽ, vừa có những điểm yếu chí mạng. Giống như... giống như mọi thứ trên đời này đều có sự cân bằng của nó vậy."

"Đúng vậy," Aoi đồng tình. "Không có gì là hoàn hảo tuyệt đối." Cô bé vuốt ve bộ lông mềm mại trên đầu Shin, con thằn lằn nhỏ dụi đầu vào tay cô. "Ngay cả một sinh vật khổng lồ như Hồi Âm Cự Thú cũng phải tuân theo những quy luật tự nhiên và ma pháp."

Bên ngoài, mưa đã ngớt dần, chỉ còn lại những giọt nước tí tách trên mái hiên. Ánh sáng yếu ớt của buổi chiều tà len lỏi qua khung cửa sổ, chiếu lên những trang sách cổ.

"Chị Aoi," Hikari đột nhiên hỏi, mắt vẫn nhìn đăm đăm vào hình vẽ Hồi Âm Cự Thú, "chị có nghĩ rằng... chúng ta có bao giờ được nhìn thấy một con thật không?"

Aoi im lặng một lúc. Biển cả quá rộng lớn, và những sinh vật như Hồi Âm Cự Thú thường sống ở những độ sâu mà con người khó lòng tiếp cận. "Có lẽ không," cô bé nhẹ nhàng nói. "Hoặc nếu có, đó sẽ là một trải nghiệm mà chúng ta không bao giờ quên được... dù tốt hay xấu."

"Em thì muốn được thấy!" Hikari quả quyết, đôi mắt vàng ánh lên vẻ mơ mộng. "Từ xa thôi cũng được! Em muốn nghe tiếng gọi của chúng, muốn cảm nhận sự vĩ đại của biển cả." Cô bé nhớ lại giấc mơ về những sinh vật có cánh và có sừng, về cuộc chiến giữa Ánh Sáng và Bóng Tối. Liệu có khi nào những sinh vật như Hồi Âm Cự Thú cũng tham gia vào những cuộc chiến vĩ đại đó, ở một chiến trường khác, dưới đáy biển sâu?

Shin đột nhiên ngẩng đầu, đôi tai nhỏ vểnh lên, nhìn ra ngoài cửa sổ. Nó khẽ gừ gừ, một âm thanh cảnh giác.

"Có chuyện gì vậy, Shin?" Aoi hỏi nhỏ. Con thằn lằn lắc đầu, rồi lại dụi vào tay cô, nhưng đôi mắt dị sắc của nó vẫn ánh lên một tia cảnh giác mơ hồ, như thể nó cảm nhận được một âm thanh xa xăm nào đó mà hai cô bé không nghe thấy. Có lẽ chỉ là tiếng gió, hoặc tiếng sóng biển vọng lại từ xa. Hoặc có lẽ, đó là một hồi âm yếu ớt từ một nơi nào đó rất, rất xa, dưới đáy đại dương thăm thẳm.

Hikari gập cuốn "Kỳ Thư Hải Sinh Vật" lại, cảm giác nặng trịch của tri thức và sự kỳ diệu vẫn còn đọng lại trong tâm trí. "Đại dương không chỉ là nước và cá," cô bé lẩm bẩm, "mà còn là một thế giới ẩn chứa những sức mạnh và những sinh vật vượt xa trí tưởng tượng của chúng ta."

Aoi gật đầu, ánh mắt nhìn xa xăm. "Và mỗi sinh vật, dù lớn hay nhỏ, đều có vai trò của riêng mình trong sự cân bằng của thế giới."

Hai cô bé ngồi trong im lặng, lắng nghe tiếng mưa tí tách cuối cùng và suy ngẫm về những gì mình vừa đọc được. Hồi Âm Cự Thú, với sức mạnh âm thanh kinh hoàng và vai trò biểu tượng của nó, đã khắc sâu vào tâm trí họ, như một lời nhắc nhở về sự vĩ đại và bí ẩn của thế giới ma pháp mà họ đang dần khám phá. Và đâu đó trong thâm tâm, một niềm khao khát mơ hồ được một lần lắng nghe tiếng gọi của những người khổng lồ biển thẳm bắt đầu nhen nhóm.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free