Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Chapter 35: Bí Mật Bị Phát Hiện (2)

"Lấp la lấp lánh...! Sáng choang luôn."

Tiểu thư, người có nghề nghiệp chính là nằm ườn trên giường, vừa có thêm một sở thích mới.

Đó là thú vui xa xỉ: giơ sợi dây chuyền lên đón ánh nắng hắt vào từ cửa sổ.

Nhìn sợi dây chuyền tỏa sáng rực rỡ, sắc mặt tiểu thư ngày càng tươi tỉnh.

Khóe miệng cười toe toét. Ví tiền tiểu thư cũng dày cộp.

"10 vạn vàng.... Bán cái này là có ngay 10 vạn vàng!"

Nhìn nụ cười sặc mùi vật chất của tiểu thư, tôi thầm nghĩ.

'May mà tặng quà cho bả.'

Nếu tôi bảo 'Không có quà cho tiểu thư đâu' thì... chắc tôi sẽ được chiêm ngưỡng một "bó rau chân vịt" (ám chỉ người ủ rũ, héo hon) suốt một tuần mất...

Nhớ lại 3 tháng trước, tôi lén đi ăn gà rán ngoài chợ về bị bả phát hiện, bả ủ rũ như bó rau héo cả ngày trời làm tôi khổ sở vô cùng, ký ức đó đến giờ vẫn còn ám ảnh.

– Ta không tắm đâu. Đằng nào cũng nghèo rồi, thà làm kẻ vô gia cư bẩn thỉu còn hơn làm kẻ thất nghiệp sạch sẽ.

Lần đó tôi đã phải cống nạp bao nhiêu sô-cô-la và muối tắm để dỗ bả nguôi giận nhỉ. Không nhớ rõ lắm nhưng hình như là nhiều kinh khủng.

Tiểu thư nằm dính chặt xuống giường, uốn éo như con sâu. Tôi hỏi tiểu thư, người đang tận hưởng cuộc sống thất nghiệp như thể từ bỏ làm người.

"Thích đến thế cơ ạ?"

"Ừ. Lấp lánh lắm luôn."

"Định bán sau này hả?"

"A.. Không.. Chưa bán đâu."

Tiểu thư kẹp sợi dây chuyền vào giữa ngực. Dùng tấm lòng bao la ôm chặt lấy nó.

Nhìn sợi dây chuyền, tôi thầm nghĩ.

'Ghen tị vãi.'

Dạo này tôi hay ghen tị với mấy món đồ vật vô tri ghê. Đến quản gia còn không được hưởng phúc lợi đó mà cái dây chuyền lại được hưởng, tức thật chứ.

Tuyệt đối không phải vì tôi là tên biến thái thích ngực đâu nhé, mà là vì phúc lợi... phúc lợi thôi.

"Hí hí.... 10 vạn vàng. Ăn thịt 10 năm."

Tiểu thư ôm chặt sợi dây chuyền cười hí hí.

Trông bả hệt như ông chú keo kiệt treo con cá khô lên trần nhà nhìn cho đỡ tốn thức ăn, vỗ bụng cười mãn nguyện, trông ngốc nghếch mà dễ thương ghê.

Chỉ nhìn thôi cũng no rồi sao.

Mặc kệ tiểu thư đang phê pha trong phòng, tôi cầm thanh kiếm dựng ở góc phòng lên.

"Đi đâu đấy?"

"Tập kiếm chút ạ. Dạo này người ngợm cứng đơ."

"Tập á?"

Tiểu thư nghiêng đầu.

Cái thằng chuyên trốn tiết kiếm thuật ở Học viện giờ lại đòi đi tập kiếm, nhìn mặt bả đầy nghi ngờ. Cũng phải thôi, hồi đó tôi sống như thằng công tử bột là thật mà, chẳng biết biện minh sao.

Giáo viên kiếm thuật phân biệt đối xử với thường dân nên tôi trốn học, số lần tôi cầm kiếm trước mặt tiểu thư đếm trên đầu ngón tay.

Tiểu thư là pháp sư tài năng nên chẳng quan tâm đến kiếm thuật, hơn nữa kiếm thuật của tôi cũng chẳng hoa mỹ gì nên tôi ngại múa rìu qua mắt thợ.

Không phải kiểu kiếm thuật trầm ổn, uy lực khiến người ta trầm trồ như Mikhail, hay hoa mỹ như nhà Histania, kiếm thuật của tôi thô sơ và đơn điệu, nên hơi ngại biểu diễn.

"Tập ở đâu?"

"Ngoài sân ạ."

Tôi chỉ ra cái sân ngập tràn ánh nắng ngoài cửa sổ.

Nơi mà tiểu thư trên tầng 2 có thể nhìn thấy rõ mồn một.

Tiểu thư nhìn chằm chằm vào tôi. Vẻ mặt đầy sự lười biếng.

Nghe bảo ra ngoài, bả sợ bị lôi đi theo nên tỏ thái độ ngay.

Nhìn ánh nắng chói chang ngoài cửa sổ, bả nhăn mặt nhíu mày, lộ rõ vẻ chán ghét khiến tôi phì cười.

Tôi hỏi tiểu thư.

"Ra ngoài cùng không ạ?"

Tiểu thư lắc đầu nguầy nguậy.

"Không. Mặt trời đang giận dữ lắm, ra ngoài là chết đấy."

"Cứ nói toẹt ra là lười đi ạ."

"...Lộ hả?"

"Vâng."

Bị bắt thóp, tiểu thư lăn đùng ra giường, xua tay đuổi tôi.

"Đi đi~ Đi đi~"

***

Sân vườn chan hòa ánh nắng.

Tôi xoay vai phải như cối xay gió để khởi động.

Sau trận chiến với Ballak, nhận thấy mình còn yếu kém khi đối đầu với kiếm sĩ dùng đại kiếm, tôi đứng đây để khắc phục điểm yếu đó.

Ngước lên nhìn tiểu thư đang dõi theo tôi từ tầng 2. Bả đang nhai sô-cô-la rôm rốp.

Tôi vẫy tay chào nhẹ.

"Tiểu thư. Sô-cô-la ở đâu ra thế ạ?"

"Sô-cô-la?"

Tiểu thư ưỡn ngực đầy tự tin. Rồi chỉ ngón tay vào ngực, dõng dạc tuyên bố.

"Đây."

Hôm nay tôi lại ghen tị với thanh sô-cô-la.

Khởi động nhanh thôi. Xoay kiếm hình số 8 để làm nóng cổ tay. Duỗi chân căng cơ.

Cơ thể cứng đờ dần trở nên linh hoạt, tôi nắm chặt kiếm bằng tay phải.

['Thiên tài Vũ khí' đã nhận diện vũ khí 'Kiếm'.]

Độ thông thạo tăng vọt.

Độ hiểu biết về kiếm tăng vọt.

Trở thành thiên tài kiếm thuật.

Thông báo vang lên. Tôi hồi tưởng lại trận chiến hôm nọ.

– Kiếm sĩ trẻ tuổi mà đỡ được đòn này sao.

Thanh kiếm giáng xuống nặng nề.

– Khá đấy.

Tôi đỡ đòn một cách chật vật.

Nhớ lại lúc tay run bần bật, thanh đại kiếm kề sát mũi. Nhớ lại lúc bị đẩy lùi sau mỗi cú chém của Ballak.

Vẽ ra ảo ảnh của Ballak trước mắt. Tôi nắm chặt thanh kiếm.

Kiếm sĩ dùng đại kiếm thường có sức mạnh cơ bắp khủng khiếp.

Mỗi cú chém nặng như búa tạ, đỡ sai một cái là gãy kiếm như chơi.

Trận chiến lần trước cũng vậy.

Tôi nhìn thấy ảo ảnh Ballak đang cầm đại kiếm.

Tầm đánh rộng và luồng Aura bùng nổ tỏa ra từ Ballak.

Thế trận chỉ thiên về tấn công của Ballak khiến tôi nuốt nước bọt.

'Đúng là quái vật.'

Nếu không có Yuria thì chắc tôi đã bỏ chạy không ngoảnh đầu lại rồi, giờ nhìn lại càng thấy Ballak giống quái vật hơn, nhưng đồng thời máu hiếu thắng trong tôi cũng trỗi dậy.

'Nào, thử xem.'

Kỹ thuật của tôi còn thiếu sót.

Những thói quen xấu khó sửa đã ăn sâu vào máu, khó mà tìm thầy dạy lại từ đầu, và dấu ấn kinh nghiệm trên cơ thể cũng quá nhiều để có thể sửa đổi hoàn toàn.

Tài năng duy nhất của tôi là năng lực 'Thiên tài Vũ khí' và khả năng tiếp thu vô hạn như tờ giấy trắng.

Trên tờ giấy trắng mang tên tôi đã có khá nhiều nét vẽ, nhưng khoảng trống vẫn còn rất nhiều.

Tờ giấy sẽ được lấp đầy qua những trận chiến với đối thủ mạnh và tích lũy kinh nghiệm.

Tôi siết chặt kiếm.

'Lên nào.'

Khoảnh khắc căng thẳng tột độ.

Tôi dồn hết sự tập trung vào thanh kiếm.

Quyết tâm không để bị đẩy lùi như lần trước, tôi vận sức từ đan điền.

Và vung kiếm bùng nổ.

Vút . Hình dung tương lai thanh kiếm xé gió chém gục Ballak, tôi vung kiếm hết sức bình sinh.

Ảo ảnh Ballak trong đầu cũng vung đại kiếm y hệt lúc đó.

Khoảnh khắc hai thanh kiếm chạm nhau.

Choang!

Thanh kiếm tuột khỏi tay tôi rơi xuống đất, đồng thời ảo ảnh Ballak chém bay đầu tôi.

Ủa.

Không khí gượng gạo bao trùm.

Thanh kiếm trượt khỏi tay. Và bàn tay phải đang run lẩy bẩy.

Tôi nhìn thanh kiếm dưới đất rồi lại nhìn bàn tay phải.

"Cái này.... Sao lại thế này?"

Tôi nhặt kiếm lên và chỉnh lại tư thế. Quyết tâm lần này không để tuột tay nữa, tôi nắm chặt chuôi kiếm đến mức khớp xương kêu răng rắc.

Và vung kiếm thật mạnh lần nữa.

Choang .

Thanh kiếm lại rơi xuống đất một cách vô lực.

Tôi cúi gập người, nuốt nước bọt khô khốc. Mồ hôi lạnh toát ra, đầu ngón tay run rẩy vì nỗi bất an mơ hồ.

Lạ thật.

Tại sao, tay phải không có lực thế này?

Sáng nay vẫn ăn cơm bình thường mà, sao giờ tay phải lại không nghe lời. Tôi cười gượng gạo ngước nhìn tiểu thư trên tầng 2.

May quá, tiểu thư không nhận ra điều gì bất thường, vẫn đang ăn sô-cô-la ngon lành.

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Thấy tôi đứng im, tiểu thư hét lên bảo mau lên đây. Nếu không tập thì lên ngắm dây chuyền cùng ta.

Tôi thẳng lưng dậy.

Nhìn thanh kiếm rơi dưới đất một lúc lâu, tôi thở dài thườn thượt rồi bước lên nhà.

Bàn tay phải vẫn đang run rẩy không ngừng.

***

Đợi tay hết run, tôi đứng trước cửa phòng tiểu thư.

– Tủ quần áo á?

– Ừ. Chuẩn bị cho ta bánh kem sô-cô-la và... nhé.

Leng keng....

– Tiền đây.

– Ôi, Công nương! Người lấy tiền từ chỗ đó thì...

– Không sao. Ta nhiều tiền mà.

– Vấn đề không phải là tiền... Với lại người đưa nhiều quá rồi ạ.

– Tiền boa đấy. Đổi lại nhớ làm đúng những gì ta nhờ nhé.

Tiểu thư đang nói chuyện đầy ẩn ý với cô hầu gái.

Tiếng thì thầm to nhỏ khiến tôi không nghe rõ nội dung, nhưng chắp nối mấy từ loáng thoáng được thì có vẻ tiểu thư đang sai cô hầu đi làm việc vặt.

Tiểu thư sai vặt sao...

Thảo nào sô-cô-la ở đâu mà nhiều thế, hóa ra nguồn cung là cô hầu gái, phát hiện ra đường dây buôn lậu của tiểu thư, tôi khẽ cười.

'Láu cá ghê.'

Tôi không muốn phá hỏng niềm vui nho nhỏ của tiểu thư.

Vừa sai vặt vừa học cách tiêu tiền, cô hầu gái cũng kiếm thêm chút đỉnh, đôi bên cùng có lợi mà. Tôi quyết định theo dõi thêm chút nữa.

Cuộc trò chuyện kéo dài khoảng 3 phút, rồi tiếng cô hầu gái chào cung kính vang lên chuẩn bị rời đi.

– Vậy tôi sẽ chuẩn bị đúng ngày người dặn ạ.

– Ừ. Nhờ ngươi đấy.

Cạch .

Cửa mở ra, tôi chạm mặt cô hầu gái trung niên.

"Quản gia...!"

"Suỵt. Khẽ thôi."

Tôi đưa ngón tay lên miệng ra hiệu im lặng.

Thời gian trôi nhanh, thấm thoắt đã 3 ngày trôi qua.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free