Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Chapter 32: Cuộc Gặp Gỡ Không Ngờ (4)

Giọng nói của Ricardo lại vang lên lần nữa.

"Nhắm mắt chưa?"

Câu hỏi xác nhận khiến tim Yuria đập thình thịch.

Giọng nói êm dịu. Chất giọng trầm ấm vang bên tai khiến Yuria mím chặt môi.

"Cô Yuria? Nhắm mắt chưa đấy."

Giọng nói xác nhận lại lần nữa.

Biết tính tò mò của cô, Ricardo phải hỏi đi hỏi lại mấy lần, nhưng cô không trả lời.

Vì cổ họng nghẹn lại không nói nên lời.

Sự thật rằng chỉ chậm một chút nữa thôi là cô đã chết khiến đôi môi cứng đờ không thể hé mở.

Thình thịch. Thình thịch.

Và trái tim đập liên hồi như muốn vỡ tung.

Chẳng biết do vừa trải qua cơn thập tử nhất sinh, hay do gặp lại Ricardo, nhưng có một điều chắc chắn là tim cô đang đập loạn xạ.

Ricardo nói lại. Bằng giọng điệu bình tĩnh. Cảm nhận được sự lo lắng ẩn chứa trong giọng nói đó, lòng Yuria xao động.

"Phải nhắm chặt vào đấy. Cảnh tượng sắp tới hơi khó coi."

***

Tình hình không khả quan chút nào.

Sau lưng có người cần bảo vệ. Bên cạnh lại có con thiêu thân chỉ biết "gáy" to mà chẳng làm được tích sự gì. Tôi không thể tập trung hoàn toàn vào trận chiến.

Vừa đỡ đòn chém nặng trịch từ thanh đại kiếm, tôi vừa liếc nhìn Ruin đang lóng ngóng tay chân.

Lầm bầm, lầm bầm.

"Ruin."

"Gì."

Tôi gọi Ruin.

Hắn đang lầm bầm chuẩn bị ma pháp quy mô lớn bên cạnh tôi. Miệng lẩm bẩm chú thuật cấp cao, nhưng đôi tay run lẩy bẩy thế kia thì thi triển chú thuật có ích gì chứ.

"Nếu không muốn chết thì dẹp mấy cái trò mèo đó đi."

Bị chê là vô dụng, Ruin nổi đóa.

"Cái gì?"

Đứng trước đối thủ không đo lường được sức mạnh mà bị chê là vô dụng thì ai chả cáu. Tôi hiểu chứ. Muốn thể hiện ngầu lòi trước mặt người mình thích.

Nhưng Ruin hiện tại không chỉ yếu mà còn đang sợ hãi. Nên tạm gác cái tôi cá nhân sang một bên đi.

Nếu không thì chết thật đấy.

Sát khí tỏa ra từ gã đàn ông trước mặt áp đảo đến ngạt thở.

Sự uy hiếp bá đạo. Máu dính trên thanh đại kiếm. Và cả luồng Aura đen kịt.

Chỉ nhìn thôi cũng thấy da thịt tê rần.

Hơn nữa gã đàn ông này là kẻ thuộc Dị giáo, những kẻ bị người đời gọi là điên rồ.

Một nhóm cuồng tín với tư tưởng "không tin thì giết", gây ra vô số thương vong.

Bộ đồ linh mục màu đen. Cuốn thánh kinh đen. Lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy Dị giáo chỉ nghe qua lời đồn, Ruin không kiểm soát được cảm xúc nên khó mà phát huy được sức mạnh vốn có.

Ruin đang thi triển ma pháp với vẻ mặt nghiêm trọng, nhìn tôi gạt phăng thanh kiếm của gã đàn ông như không có chuyện gì.

"Khư khư... Đỡ được đòn này sao? Kiếm sĩ trẻ?"

"Tại tôi hơi đa tài tí."

"Phụt ha ha...!"

Thấy tôi làm được, Ruin nghĩ mình cũng làm được.

Tôi nói với Ruin, kẻ đang nhìn tôi bằng ánh mắt thách thức, bằng giọng điệu nhẹ nhàng nhất có thể.

"Ruin, nghe lời tôi đi. Yuria không gắn lại cánh tay bị chặt đứt cho anh được đâu."

Ruin sẽ không thể hiểu được tôi. Vì Ruin không mạnh như tôi.

"Câm mồm đi Ricardo."

Thế nên trong mắt Ruin, hành động của tôi chỉ là sự liều lĩnh, và hắn đang nghĩ 'Mày là cái thá gì, một thằng bị đuổi học mà dám ra lệnh cho tao'.

Cùng lắm cũng chỉ là bạn đồng môn thôi mà.

Ruin không biết nhiều về tôi.

Hắn không biết tôi đã hạ gục Mikhail trong nháy mắt ở nơi không ai hay biết, cũng không biết Aura nguy hiểm đến mức nào. Với bộ não của một pháp sư, hắn không thể tưởng tượng nổi đâu.

Cùng lắm hắn chỉ nghĩ tôi ngang cơ Hanna hoặc Mikhail, nên mới nói với tôi:

"Đừng có xạo chó. Tao với mày chênh lệch bao nhiêu đâu."

Tôi đáp lại Ruin.

"À. Thế thì tùy anh."

Ruin đã hoàn thành ma pháp.

Ma pháp mạnh nhất mà hắn có thể thi triển. 'Explosion' (Vụ nổ).

Làn gió nóng báo hiệu ma pháp hoàn thành thổi tung mái tóc, hắn mỉm cười.

"Nhìn cho kỹ đây. Tao không phải là tao của ngày xưa..."

Ngay khoảnh khắc ngọn lửa đỏ rực bùng lên trên tay Ruin. Rầm. Cùng với tiếng nổ lớn, thanh đại kiếm đẫm máu lao vút tới định chém bay cánh tay hắn.

Ruin không hề hay biết.

Cho đến khi thanh đại kiếm chạm vào tay.

"Thấy chưa. Đã bảo là chết mà."

Tôi tung cú đá hết sức vào bụng Ruin.

Rắc . Cùng với tiếng xương gãy, Ruin văng vào gốc cây, đầu gục xuống.

Chắc ngất xỉu vì cú va chạm mạnh rồi. Đúng là cái thằng vô dụng.

"Cô Yuria, nhắm mắt kỹ vào nhé."

"Từ giờ trở đi cảnh tượng sẽ không đẹp đẽ gì đâu."

Phập . Cùng với âm thanh sắc lạnh, máu tươi bắn tung tóe trước mắt Yuria.

***

Đúng là nghỉ phép có khác. Đủ thứ chuyện trên trời dưới đất xảy ra.

Cả thế giới đang hùa nhau chống lại tôi hay sao ấy.

Chắc thấy ghét kẻ nhập xác chuyên đi hớt tay trên kỳ ngộ nên sự kiện cứ ập đến liên miên làm tôi đau cả đầu.

Định lén lút dọn sạch hầm ngục trước mũi nhân vật chính, ai ngờ gặp ngay nhân vật chính trên đường đi.

Dọn xong hầm ngục đi xuống, lại gặp nữ chính suýt chết dưới tay Dị giáo.

Dù biết nhân vật chính đi đâu tai họa theo đó, nhưng cũng phải cho người ta nghỉ ngơi chút chứ.

Yuria lúc nào cũng kéo theo rắc rối thật phiền phức. Nhưng biết làm sao được, thấy chết không cứu không phải phong cách của tôi.

Hơn nữa. Gã đàn ông trước mắt này có khi lại là kỳ ngộ lớn nhất trong chuyến đi này cũng nên.

Tôi nhìn gã đàn ông trước mặt.

Gã đàn ông đẫm máu.

[Ballak Lv. 71]

[Nghề nghiệp: Đại Giám mục của sự Tuyệt vọng]

[Độ hảo cảm: -50]

[Chủ đề yêu thích: Con gái / Sức khỏe / Đấu với kẻ mạnh / Đại kiếm thuật / Kiếm phải to mới chịu]

[Chủ đề ghét: Bệnh tình của con gái / Quý tộc / Kiếm bé như tăm xỉa răng / Giết người]

Ballak là một trong những phản diện xuất hiện trong tiểu thuyết.

Gọi là phản diện thì hơi oan vì ông ta có nỗi khổ riêng, nhưng bảo không phải phản diện thì cũng không đúng vì ông ta đã làm quá nhiều chuyện ác.

Giống như chúng tôi vậy.

Ballak gia nhập Dị giáo vì căn bệnh của con gái.

Từng là Mạo hiểm giả cấp S, Ballak có một cô con gái.

Đứa con gái duy nhất mà người vợ quá cố để lại.

Bác sĩ bảo bó tay, Giáo hoàng cũng khuyên từ bỏ, nhưng đứa con gái bệnh tật ấy là báu vật duy nhất của Ballak.

Ballak bị lang băm lừa tiền hàng chục lần, quỳ gối cầu xin trước lời hứa "cầu nguyện sẽ khỏi" của Nữ thần giáo, nhưng chẳng có tiến triển gì.

Khi số tiền tích cóp từ nghề Mạo hiểm giả cạn kiệt.

Một ngày nọ, nghe bài thuyết giảng của một tôn giáo trên phố rằng "chỉ cần tin là sẽ khỏi bệnh nan y", sự sa ngã của Ballak bắt đầu.

Ban đầu ông ta còn cắn rứt lương tâm khi vung kiếm, nhưng khi thấy bệnh tình con gái thuyên giảm theo thời gian, sức nặng lương tâm của Ballak dần nhẹ bớt.

Con gái đã can ngăn ông.

Nhưng Ballak, người đã từ bỏ việc làm một người cha tốt, vẫn lẳng lặng cầm kiếm.

Cuối truyện, khi con gái chết, ông ta mới biết Dị giáo lừa mình, nhưng lúc đó đã bại trận dưới tay nhóm nhân vật chính rồi.

Phản diện bi kịch trong tiểu thuyết. Chính là Ballak đang đứng trước mặt tôi đây.

May mắn là hiện tại vẫn đang ở phần đầu tiểu thuyết nên ông ta chưa gây ra tội ác tày trời nào.

Chắc lúc nãy cũng chỉ định dọa Yuria sợ chạy mất dép thôi.

Ở thời điểm này, Ballak đang đứng giữa ngã ba đường của lương tâm và con gái.

Tôi từng mong có dịp gặp ông ta, không ngờ lại gặp theo cách này. Cũng thấy hơi vui vui.

Tôi nhìn xuống Ballak.

Chống thanh đại kiếm xuống đất, cánh tay run rẩy trừng mắt nhìn tôi, ánh mắt sắc lẹm xuyên thấu khiến tôi phải cười trừ.

Ballak nói với tôi.

"Ngươi là quái vật phương nào?"

"Ê hê. Đâu có."

"Ha ha... Không phải quái vật thì vô lý quá."

Ballak nói với vẻ chân thành. Ông ta lắc đầu, bảo rằng bản thân cũng được coi là quái vật hiếm có, nhưng vẫn không thể theo kịp tôi.

Tôi nói với ông ta.

"Nhìn người tôi đi. Tôi cũng nát như tương rồi đây này."

"So sánh khập khiễng quá đấy."

Tình trạng của tôi cũng tệ chẳng kém Ballak. Cánh tay phải run rẩy bị đại kiếm của Ballak chém một vết sâu hoắm, máu nhỏ tong tong xuống đất.

Ballak cũng vậy.

Khắp người đầy vết thương nhỏ, máu me bê bết, quỳ một gối xuống đất thở hồng hộc.

Sau hàng trăm hiệp đấu, tôi giành chiến thắng và khiêm tốn nói.

"Thì tôi cũng là quái vật mà."

"Hư hư... Điên thật. Điên mất thôi. Ở cái tuổi đó mà dùng được Aura."

Ballak nặng nề đứng dậy.

Cầm thanh đại kiếm run rẩy từ từ bước về phía tôi, tôi lắc đầu bảo ông ta.

"Dừng lại đi."

"Tại sao."

"Phía sau còn người nữa kìa."

Tôi nhìn ra sau lưng Ballak.

Vô số bóng người thấp thoáng sau bụi rậm. Chắc là đám Dị giáo đến thám hiểm hầm ngục.

Toàn là tinh anh được tuyển chọn kỹ càng.

Trong tiểu thuyết, Dị giáo là bọn đầu tiên "hốt" sạch hầm ngục rồi chuồn êm. Sau đó Ruin mới thức tỉnh khi chiến đấu với đám tàn quân còn sót lại.

Ballak đến đây cùng đám người phía sau để dọn hầm ngục đây mà.

Tôi nhìn Ballak.

Ballak nhìn tôi với ánh mắt rực lửa chiến đấu.

Giết Ballak ở đây thì nửa sau tiểu thuyết sẽ dễ thở hơn nhiều, nhưng tôi chắc chắn không thể vừa bảo vệ Yuria và Ruin vừa đối đầu với cả đám đó.

Dừng chiến ở đây, đường ai nấy đi là tốt nhất.

"Bọn tôi sẽ đi, ông cũng đi đường ông đi."

"Tại sao. Giờ mà đánh tiếp thì ngươi dư sức lấy đầu ta mang về mà."

Tôi xua tay trước câu nói của ông ta.

Đừng có xạo.

Đánh nhau với cái gã quyết tâm lấy bằng được một cánh tay của Mikhail trong truyện thì tôi cũng chẳng lành lặn gì mà về đâu.

Hơn nữa Ballak là loại quái vật càng đổ máu càng mạnh.

Bộ dạng yếu ớt hiện tại có khi chỉ là diễn thôi.

"Dĩ hòa vi quý mà."

"Cũng phải. Trận đấu thú vị đấy, tiếc thật."

Ballak cười gượng gạo. Bỏ đi không thì tiếc quá. Tôi rút giấy bút trong ngực áo ra. Xoẹt xoẹt . Viết nhanh cái gì đó rồi đưa cho Ballak.

"Cầm lấy đi."

"Cái gì đây."

"Chữ ký của tôi."

Ballak cười khẩy rồi nhét tờ giấy vào túi.

"Đến chỗ vắng người hãy xem. Hàng hiếm đấy."

Để lại Ballak đang cười nhạt phía sau, tôi cõng Yuria đang bủn rủn chân tay lên lưng.

"Tôi đi đây. Đừng quên tôi nhé."

Chúng tôi chia tay như thế.

***

Trên đường xuống núi.

Yuria im lặng.

Nằm im trên lưng tôi xuống núi mà không nói lời nào, không khí ngượng ngùng muốn chết.

Yuria hỏi tôi.

"Vụ này cũng do anh sắp đặt à?"

"Làm gì có."

Chúng tôi lặng lẽ xuống núi. Chẳng biết nói gì cho phải.

Yuria phá vỡ sự im lặng.

"Cơ mà này. Anh Ricardo lúc nào cũng thế sao?"

"Gì cơ?"

"Lần nào nguy hiểm anh cũng xuất hiện giải cứu rồi bỏ đi như không có chuyện gì. Tại sao lại làm thế."

"Hừm... Biết nói sao nhỉ."

Chẳng lẽ bảo tại trong truyện chỉ viết mấy đoạn nguy hiểm đó thôi. Bảo tôi đứng xem để coi Yuria có vượt qua được không thì lại bị coi là stalker biến thái, khó nói thật.

À, stalker à.

Nghĩ kỹ thì đúng là thế thật.

Thấy có lỗi ghê.

Yuria lại nói với tôi.

"Này. Ricardo."

"Vâng."

"Anh có biết mỗi lần như thế người ta dễ hiểu lầm lắm không?"

"Hiểu lầm gì ạ?"

Yuria cúi gầm mặt.

"Đúng là đồ thái giám."

Yuria lẩm bẩm một mình.

***

Dinh thự hiện ra trước mắt.

Tòa dinh thự với vẻ ngoài như nhà ma.

Yuria đang gà gật trên lưng tôi hỏi.

"Ơ... Sao lại đến đây?"

"Ăn cơm xong rồi hẵng về chứ."

"Dạ?"

Tôi liếc nhìn Ruin đang bị tôi lôi xềnh xệch dưới đất.

'Thằng này mà không ngất thì tôi vứt lại đó rồi.'

Ruin mãi không chịu tỉnh.

Vứt ở quán trọ thì an ninh ở Hamel không tốt lắm, nên cực chẳng đã tôi phải tha Yuria về dinh thự.

Đứng trước dinh thự, tôi nhìn lên cửa sổ.

Ló đầu.

Bóng người trên tầng 2.

Thò đầu ra ngó nghiêng, chắc trời tối nên không thấy rõ chúng tôi, tiểu thư cứ thò thụt mãi.

Tôi vứt Ruin xuống đất rồi vẫy tay.

"Tiểu thư!"

Giờ tiểu thư mới nhận ra tôi đã về.

"Ồ ồ ồ ồ ồ!! Ricardo!"

Và rồi. Thấy Yuria bước xuống từ sau lưng tôi.

"Hả...?"

Olivia trùm chăn kín mít.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free