Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Chapter 23: Đi Chơi (1)

Sau khi xóa sạch mọi hình vẽ bậy trên tường rào, tôi ngắm nhìn bức tường sạch bong với vẻ mặt sảng khoái.

"Hoàn hảo."

Không còn một vết tích nào của sự phá hoại.

Hôm nay là ngày tôi đưa tiểu thư ra ngoài đi chơi.

Không phải ngày nào cũng có dịp này đâu. Tiểu thư vốn ghét cay ghét đắng việc ra ngoài, hôm nay lại chịu bước chân ra khỏi cửa.

Một trong 5 nhà hàng ngon nhất Đế quốc. Bạn của Rừng.

Nhà hàng nổi tiếng đến mức biến vùng Hamel chẳng có danh lam thắng cảnh gì trở thành địa điểm du lịch. Hôm nay tôi và tiểu thư sẽ đến nơi có món bít tết mọng nước kết hợp với rau củ tươi ngon trứ danh đó.

Hôm nay tôi có chuyện muốn nói với tiểu thư. Tin vui mà tôi đã đắn đo mãi không biết nên nói lúc nào. Đó là: Cuối cùng tôi đã trả hết nợ rồi.

Khi biết mình không phải đắp báo ngủ ngoài đường nữa, tiểu thư sẽ vui đến mức nào nhỉ. Tôi tò mò không biết biểu cảm của bả sẽ ra sao.

'Chắc là thích lắm.'

Trước khi quay vào dinh thự. Tôi kiểm tra lại lần cuối xem trên tường còn dòng chữ kỳ quái nào không.

Lâu lắm mới đi chơi, tôi chỉ muốn tiểu thư nhìn thấy những điều tốt đẹp thôi.

"Sạch sẽ rồi."

Mấy dòng chữ kiểu "Trục xuất ác nữ khỏi làng" hay "Nhà của ác nữ" phải xóa sạch đi thì tiểu thư mới có thể ra ngoài với tâm trạng nhẹ nhõm được.

Tiểu thư có trái tim mong manh, nhìn thấy mấy dòng đó chắc sẽ tổn thương lắm.

Tuy lúc nào cũng mở miệng chửi thề và cằn nhằn, nhưng lại sợ gián chết khiếp, mơ thấy ác mộng thì khóc tu tu đòi ngủ chung. Bả sở hữu những nét tính cách bất ngờ như vậy đấy.

Bảo vệ trái tim mong manh của tiểu thư cũng là nhiệm vụ của quản gia.

– Bạn của Rừng á?

– Vâng.

– Ta không nghe nhầm chứ?

– Nếu nghe nhầm thì sao ạ?

– Ta dỗi luôn.

Tham ăn. Lại hay dỗi. Trong mắt tôi, bả ngây thơ hơn khối người.

"Ricardo! Bao giờ mới xong!"

Giọng nói oang oang của tiểu thư vọng xuống từ tầng 2. Chắc đang háo hức được ăn thịt lắm đây.

Cứ như đứa trẻ con đòi đi công viên giải trí vậy. Nếu bảo không đi nữa chắc bả khóc lụt nhà mất.

'Thích thịt đến thế sao.'

Tưởng ăn thường xuyên rồi chứ, hóa ra vẫn chưa đủ đô với bả.

Giờ trả hết nợ rồi. Chắc một tuần cho bả ăn thịt 5 bữa cũng được.

Chúng ta là giống loài tân tiến đã thoát khỏi kiếp nợ nần rồi mà.

Sửa sang lại dinh thự. Trám lại cái trần nhà bị dột. Thuê người dọn dẹp, đặt nền móng cho cuộc sống quý tộc xa hoa trở lại. Với vị thế của quý tộc sa cơ lỡ vận, thịt thà giờ không còn là khoản chi tiêu đáng sợ nữa.

Tất nhiên, chọn phần thịt nào thì vẫn phải cân nhắc lại.

Trước tiên là đổi cái loại trà xanh dở tệ này đi đã.

Ra phố là tôi phải ghé tiệm trà đầu tiên, tôi tự hứa với lòng mình như vậy.

"Ricardo!"

"Dạ có ngay!"

Phải nhanh lên thôi. Không bả khóc thật đấy.

***

"Chậm quá."

Tiểu thư ngồi trên giường lườm tôi.

"Sao lâu thế hả!"

"Tại bên ngoài nhiều rác quá ạ."

"Cũng lâu quá trời quá đất!"

Muốn đi nhanh mà thấy tôi lề mề nên bả không vui. Khoanh tay hậm hực, cái môi chu da, nhìn chỉ muốn véo cho một cái.

Lườm...

Bả bắn tia nhìn ác nữ về phía tôi.

"Hự."

Tôi phòng thủ đòn tấn công tinh thần gây sát thương lương tâm đó bằng cách... nhéo má bả.

"Đừng có nhéo!"

Mềm mịn phết. Cứ như bánh mochi ấy.

Kéo sang bên này thì dãn ra.

"Đã bảo đừng có nhéo mà!"

"Ồ..."

"Rách má bây giờ. Áaaa...! Rách thật đấy!"

"Mềm ghê!"

Kéo sang bên kia thì dãn sang bên kia.

"Hự áaaaa!"

Sau khi tận hưởng chán chê cái má phúng phính, tôi mới chịu buông tha khi ăn trọn cú "mèo quyền" của tiểu thư cùng tiếng "Hứ" đầy uất ức.

Vẫn chưa hả giận, tiểu thư tung nắm đấm về phía tôi. Nắm đấm chứa đầy sát khí và sự bực bội. Tôi né nhẹ nhàng, rút 2 tờ giấy từ trong túi áo ngực ra, bụp một phát dán lên trán tiểu thư.

Tiểu thư cứng đờ như cương thi, hít hà mùi hương của tờ giấy rồi hạ hỏa ngay lập tức.

"Hít hà."

"Hàng thật đấy ạ."

"Hít... Là thật hả?"

"Thật nên tôi mới bảo tiểu thư chuẩn bị đi còn gì?"

"Hít hàaaaa. Hạnh phúc quá đi."

Lật mặt nhanh như bánh tráng.

Hôm nay tiểu thư ăn diện ra dáng con người lắm.

Bộ đồ ngủ "ghiền hơi" mặc quanh năm suốt tháng đã được tống vào giỏ đồ giặt, thay vào đó bả mặc một chiếc váy đen đúng chuẩn vũ hội, ngồi e lệ trên giường.

Lâu lắm rồi mới thấy bả ra dáng tiểu thư, đẹp thật.

"Xịt nước hoa hả?"

"Ừ. Ngửi thử không?"

Tiểu thư vén tóc lên, để lộ vùng gáy. Làn da trắng ngần phô ra không chút ngại ngùng khiến mặt tôi nóng bừng.

'Điên mất.'

Với một thanh niên "Nho giáo" như tôi thì cảnh này hơi quá sức chịu đựng.

Tôi quay mặt đi.

'Chết tiệt.'

Đã lâu lắm rồi mới thấy lại vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành của tiểu thư, tim tôi đập loạn nhịp.

"Tiểu thư..."

"Hửm?"

Hừm...

"Người định đi thế này thật á?"

"Sao?"

"À không. Chuyện là..."

Tôi lấy cái gương trên bàn trang điểm đưa cho tiểu thư xem.

Bả nghiêng đầu, chẳng thấy có gì lạ.

"Sao? Đẹp quá hả?"

Không ạ. Cái đó... Tiểu thư trang điểm y hệt diễn viên kịch Kabuki Nhật Bản ấy.

Kẻ mắt đậm lè. Son môi đỏ choét. Má hồng đánh lố tay đỏ rực như trái cà chua.

Chắc lâu ngày mới được đi chơi nên bả phấn khích quá trát hết cả hộp phấn lên mặt đây mà.

Trông như học sinh tiểu học ăn trộm mỹ phẩm của mẹ bôi trét vậy.

Tôi lấy bông tẩy trang lau mặt cho Olivia.

Bả giãy nảy lên, 'phì phì' phản đối. Để bảo vệ tôn nghiêm của quý tộc, tôi đành phải tẩy trang cho bả.

"Đẹp quá mức quy định rồi. Giờ mà ra đường với cái mặt này tôi sợ người ta ghen ăn tức ở làm hại người mất.

"

"Thế á? Ta làm hơi lố hả?"

"Vâng, lố quá nên nguy hiểm theo nhiều nghĩa lắm ạ."

"Thế hả?"

Nghe khen đẹp, bả cười toe toét.

"Hí hí. Trang điểm đẹp vào nhé."

Tiểu thư nhìn tôi cười ngốc nghếch.

Ghét không nổi mà.

Từng chỉnh trang cho bả nhiều lần trước khi đi vũ hội nên tôi khá quen tay. Ngày xưa mỗi lần bả túm tóc đánh nhau với tiểu thư nhà khác xong, mặt mũi lem nhem như Quan Công, tôi toàn phải tút tát lại nhan sắc cho bả mà.

Tôi bắt đầu sửa lại lớp trang điểm cho bả một cách tự nhiên.

Không quá sắc sảo. Cũng không quá hiền lành. Theo đúng phong cách bả thích.

Tôi đưa gương cho bả soi.

"Ồ...!"

Bả phồng má nhìn mình trong gương rồi lại nhìn tôi. Có vẻ hài lòng lắm, bả giơ ngón cái lên tán thưởng.

"Xinh đấy."

"Do mặt mộc của tiểu thư đã đẹp sẵn rồi ạ."

"Hí..."

Lớp trang điểm nhẹ nhàng. Thoa chút son tint đỏ, tiểu thư cười bẽn lẽn.

Chuẩn bị xong xuôi.

Tôi quay lưng lại, ngồi xổm xuống trước giường.

"Nào. Một. Hai... Ba...!"

"Hự cha."

Tiểu thư leo lên lưng tôi một cách thành thục.

Nhớ ngày nào còn ngại ngùng không chịu để tôi cõng, giờ thì cứ tự nhiên như không, cảm giác bả tin tưởng dựa dẫm vào mình thấy ấm lòng ghê.

Giờ chúng ta đã là những người có thể tin cậy giao tấm lưng cho nhau rồi. Vui thật.

Hự. Tôi xốc bả lên, trêu.

"Úi chà nặng ghê."

"Xạo."

"Thật đấy ạ. Người không lén ăn sô-cô-la đấy chứ?"

"...Nặng lắm hả?"

Định trêu tí thôi ai dè biết được bí mật động trời.

Tiểu thư vội lảng sang chuyện khác.

"Thời tiết bên ngoài đẹp không?"

"Cấm ăn vặt một tuần."

"...Xin lỗi."

Tôi buộc đai địu ngang hông cho chắc chắn rồi cùng bả bước ra ngoài.

***

Mọi ánh mắt đổ dồn về phía chúng tôi.

Cảnh một người đàn ông cõng một cô gái trưởng thành đi dạo phố thu hút sự chú ý của dân làng cũng là điều dễ hiểu.

– Mẹ ơi, sao chị kia lại được cõng thế?

– Chắc chị ấy bị đau chân đó con.

– Đau ở đâu?

– Mẹ làm sao biết được?

Ánh nhìn soi mói khiến tiểu thư thấy áp lực, bả siết chặt cổ tôi.

"Khụ! Tiểu thư. Thở. Cho tôi thở!"

"Suỵt..."

Tiểu thư đang xấu hổ.

Bả thấy xấu hổ vì cơ thể tàn tật. Và cảm giác như mọi lời bàn tán xung quanh đều là đang nói xấu mình.

Càng đi xa khỏi dinh thự, tiểu thư càng im lặng. Dù đã đội mũ rộng vành che kín mặt nhưng bả vẫn cứ giật thót và chỉ dám nhìn xuống đất.

"Hự cha."

"Nặng không?"

Tiểu thư thì thầm vào tai tôi. Giọng nói u ám cho thấy bả đang căng thẳng tột độ.

"Không ạ. Nhẹ hều à, chả có cảm giác đang cõng ai luôn."

"Nói dối."

"Không, thật mà."

Nhẹ hơn cả thanh kiếm tôi hay cầm.

Chắc do tâm trạng vui vẻ khi được đi chơi với tiểu thư nên hôm nay tôi thấy sung sức lạ thường.

Tôi muốn tiểu thư có những kỷ niệm đẹp, chứ không phải kỷ niệm đếm gạch dưới đường thế này.

Thay vì đến tiệm trà như dự định, tôi đổi hướng đi thẳng đến nhà hàng.

Trên đường đi, tôi kể chuyện ngày xưa để xua tan bầu không khí ngượng ngùng.

Hy vọng bả sẽ thấy vui và bớt căng thẳng.

"Người còn nhớ hồi ở Học viện bị đứt dây giày không. Hồi đó tôi cũng cõng người về ký túc xá đấy."

"...Nhớ chứ."

"Hồi đó nặng thật sự."

Bốp.

Tiểu thư tung cú "mèo quyền".

"Đau."

"Đánh cho đau đấy."

"Phụt ha ha... Quản gia đáng yêu thế này mà nỡ đánh chỗ nào."

"Đầy chỗ."

Tiểu thư gục mặt vào lưng tôi.

Vì sự chú ý của mọi người không dứt nên bả thấy áp lực, và cũng vì cảm động trước trò đùa của quản gia nên bả giấu mặt đi.

"Có phải rùa đâu mà cứ rụt cổ vào mai thế ạ?"

"Kệ ta, ta thích làm rùa đấy."

"Phụt ha ha..."

Tiểu thư nhút nhát lấy tấm lưng rộng của quản gia làm mai rùa, lén lút ngó nhìn phố xá. Chú rùa tò mò thế giới bên ngoài nhưng lại sợ ánh mắt người đời.

Khi bớt căng thẳng, bả ngẩng đầu lên từ từ quan sát xung quanh.

"Ồ..."

Tiểu thư thấy lạ lẫm trước khung cảnh phố xá lâu ngày không gặp.

Những tòa nhà mới mọc lên. Những tòa nhà cũ biến mất. Và những nơi chứa đầy kỷ niệm vẫn còn đó.

Olivia dần thả lỏng.

Nhớ hồi còn đi học, bả hay xuống phố ăn vặt, ghé tiệm quần áo chỉ tay "Lấy hết từ đây đến kia" để thỏa mãn thú vui mua sắm. Những ký ức vừa tiếc nuối vừa nhung nhớ ùa về sống động.

"Nhìn kia kìa."

"Kẹo bông gòn hả?"

"Hồi xưa mình hay mua ở đó ăn nhỉ."

"Đúng rồi ạ. Lâu lắm rồi mới thấy."

Olivia lấy hết can đảm nói.

"Ăn cơm xong mình ra đó mua kẹo bông ăn nhé?"

Tôi vui vẻ đáp.

"Được thôi ạ."

Đích đến nằm ở trung tâm khu phố sầm uất dần hiện ra.

Nhà hàng đông nghịt người dù đã quá giờ ăn. Tôi bảo tiểu thư cầm chắc phiếu ăn trong tay.

"Thấy nhân viên thì giơ phiếu ra nhé."

"Ừ."

Malik đã bảo.

– Cái này hơi đặc biệt, đưa cho nhân viên xem là được vào ăn ngay không cần xếp hàng. Chỗ đắt tiền đấy, đừng có ngáo ngơ đứng xếp hàng.

– Ồ...!

Nhà hàng đông đúc. Chúng tôi chen qua dòng người xếp hàng dài dằng dặc để tiến vào trong.

"Xin lỗi."

"Xin lỗi nhé."

"Cho tôi qua chút."

"Xin lỗi."

Tôi và tiểu thư len lỏi qua đám đông. Thấy nhân viên phục vụ ở đằng xa, tôi nói to.

"Đằng kia kìa! Tiểu thư vẫy tay đi!"

"Ơ... Ừ!"

"Chủ quán ơi~"

"Đâ... Đây nè!"

Đột nhiên. Có ai đó tóm lấy chúng tôi. Tôi dừng bước, quay lại nhìn. Một người quen đang đứng sau lưng tôi.

"Hả. Cái gì đây."

Giọng nói đầy vẻ khó chịu. Và khinh bỉ.

"Mày là cái thá gì mà ở đây."

Gã đàn ông có mái tóc màu xanh rêu. Ruin đang đứng nhìn chúng tôi.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free