Chapter 19: Trả Nợ (1)
Một buổi sáng đẹp trời tại dinh thự.
Sau khi chuẩn bị xong bữa sáng và bước ra ngoài, tôi thấy trong hòm thư có thư. Hòm thư vốn chỉ để hứng bụi nay lại có thư, tận 2 bức lận.
"Ồ..."
Tôi hồi hộp lấy thư ra. Thầm mong là thư tình thì hay biết mấy.
Một phong bì màu hồng và một phong bì màu vàng kim nằm gọn trong tay tôi. Quả nhiên không phải thư tình rồi.
"Của Hanna và... Hoàng thất gửi đến sao?"
Thư từ Hoàng thất à. Chẳng thấy vui vẻ gì cho cam.
Gác lại nỗi buồn vì không có thư tình, tôi lên tầng 2 và bóc lá thư của Hanna trước. Nét chữ ngay ngắn. Đúng là con nhà tông không giống lông cũng giống cánh, chữ viết cũng đậm chất quý tộc.
Tất nhiên không bằng tiểu thư nhà tôi. Nhưng chắc chắn đẹp hơn chữ tôi.
[Vụ ở Học viện chắc là khó rồi anh ạ. Các tiền bối bảo sẽ cố xoay xở, nhưng sự phản đối của các giáo sư gay gắt quá...]
Kết thúc bằng lời xin lỗi và hứa sẽ thử lại lần nữa, lá thư của Hanna vỏn vẹn có thế.
'Thế này là quá đủ rồi, định làm tôi biết ơn đến mức nào nữa đây.'
Sau này phải "chôm" một cái kỳ ngộ nào đó tặng cho Hanna mới được. Chắc một thanh kiếm là đủ nhỉ... Có nên chôm của Mikhail không ta.
Dù sao trong tiểu thuyết Mikhail cũng dùng Thánh kiếm mà. Lấy bớt một hai thanh kiếm chắc cũng chẳng ảnh hưởng gì đâu. Có vấn đề gì thì Mikhail chịu khổ thêm chút là được, đâu phải chuyện tôi cần lo.
Tiện thể giúp Mikhail rèn luyện thêm, vẹn cả đôi đường.
Viết xong lá thư cảm ơn gửi Hanna, tôi dùng sáp niêm phong lại.
"Chữ xấu như gà bới."
"Chữ tôi làm sao ạ."
"Nguệch ngoạc đọc đau hết cả mắt."
"Ở chỗ đó thì thấy thế quái nào được."
"Không thấy chữ, nhưng thấy cái sự cẩu thả nó bốc lên kìa."
Tiểu thư ngồi trên giường "soi" tôi viết thư rồi càm ràm.
Nếu tiểu thư mà chữ xấu thì tôi đã "Phụt. Tiểu thư lo thân mình trước đi" rồi, nhưng khổ nỗi khoản chữ viết thì bả là trùm cuối của thế giới này.
Chẳng khác gì máy in chạy bằng cơm. Bả cầm bút lên là như cầm bàn phím. Giấy viết thư biến thành giấy A4 in sẵn, nên bả chê tôi cũng chẳng cãi được câu nào.
Muốn nhờ bả viết hộ ghê, nhưng vì sự riêng tư nên đành thôi.
Tôi cũng nắn nót lắm rồi mà, xấu đến mức không đọc được thật à?
Tôi thắc mắc hỏi lại, tiểu thư nhăn mặt hét lên rằng lần đầu tiên thấy chữ viết làm người ta buồn nôn.
"Đây không phải lỗi của tôi. Là do chữ viết thế giới này bị lỗi đấy. Cứ cong cong vẹo vẹo..."
"Ta viết đẹp mà."
"Tiểu thư là trường hợp cá biệt. Tay tôi vô tội."
Hôm nay bỗng nhớ bảng chữ cái Hangul ghê gớm. Nhớ những nét chữ vuông vức quá đi mất.
Bỏ ngoài tai lời càm ràm của tiểu thư, tôi cất bức thư đi và bắt đầu bóc phong bì còn lại.
Phong bì màu vàng kim. Đóng dấu niêm phong màu đỏ của Hoàng thất.
Mắt Olivia mở to.
"Thư của Hoàng thất hả?"
"Hình như vậy... Nhưng nhà mình có việc gì đâu mà họ gửi nhỉ."
"Thiệp mời dự vũ hội chăng?"
Tiểu thư thở hắt ra đầy phấn khích. Nếu là tộc Người Thú chắc cái đuôi bả đang vẫy tít mù rồi, bả chìa tay về phía tôi.
"Đưa đây xem nào!"
"Không ạ."
"Tại saooo?"
"Nội dung mà không vừa ý là người xé luôn chứ gì."
Tiểu thư im bặt. Chắc trúng tim đen rồi. Bả rụt tay về, ngoan ngoãn chờ đợi.
Cũng đúng. Bả hiểu lầm cũng có lý do. Mới cách đây 1 năm, thiệp mời vũ hội Hoàng gia gửi về nhà chúng tôi nhiều như bướm. Lễ Quốc khánh, sinh nhật Hoàng thái tử, sinh nhật Tam Hoàng nữ, hòm thư lúc nào cũng đầy ắp thiệp mời.
Tuy giờ đã bị cắt đứt liên lạc, nhưng ký ức vẫn còn đó nên tôi cũng thấy hồi hộp.
Lỡ là thiệp mời thật thì sao.
Tôi lo lắng trong lòng.
Từ việc có nên đi hay không, đến việc mặc gì cho tiểu thư. Rồi lên kế hoạch sẽ "chôm" món gì trong tiệc buffet Hoàng gia nữa.
Chúng tôi không có quyền từ chối lời mời của Hoàng đế. Nếu bắt buộc phải đi thì phải "bào" cho đáng đồng tiền bát gạo như lời dạy của tiểu thư.
Tôi đang mơ mộng hão huyền, còn tiểu thư cũng đang phồng mũi phấn khích nghĩ đến vũ hội.
Hai chúng tôi nhìn nhau, từ từ bóc lớp sáp niêm phong.
Tờ giấy viết thư hiện ra lấp lánh.
Nuốt nước bọt cái ực, cả hai cùng nín thở chờ đợi nội dung.
Mở thư ra đọc trước, tôi mím chặt môi.
"?"
"Sao thế?"
"..."
"Tiểu thư tự xem đi ạ."
Tôi đưa bức thư cho tiểu thư. Với vẻ mặt "Cái quái gì thế này".
[Thông báo nợ tiền phạt quá hạn.]
Số tiền phạt chưa nộp: 70 vạn vàng.
Nếu không thanh toán trong thời hạn quy định (3 tháng tới), tài sản đứng tên Desmond Olivia sẽ bị tịch thu.
Tài sản dự kiến tịch thu: Dinh thự lớn gần dãy núi Hamel và khoảng 73 loại trang sức quý.
"?!"
Tiểu thư quay mặt ra cửa sổ thay cho câu trả lời. E hèm, tai bả đỏ bừng lên, nhất quyết không chịu quay lại.
Không phải vũ hội, mà là giấy đòi nợ.
Lại còn là thông báo dán niêm phong tịch thu tài sản. Căn phòng bỗng trở nên lạnh lẽo. Rõ ràng đang là đầu thu mà gió trong phòng còn lạnh hơn cả gió bấc mùa đông.
"Ồ... Cái này nằm ngoài dự tính nha."
"...Ta cũng thế."
"Tôi tưởng nộp 30 vạn vàng rồi là xong, ai dè còn nhiều thế này..."
".
..Còn bao nhiêu?"
"70 vạn vàng ạ."
"Híc...!"
Tiểu thư bị sặc nước bọt. Bả lặng lẽ đẩy đĩa sô-cô-la trên giường ra xa. Có vẻ định bắt đầu tuyệt thực từ giờ.
Tôi cũng không khách sáo, dẹp luôn đĩa sô-cô-la của bả sang một bên.
Nếu không muốn đắp báo ngủ ngoài đường thì phải tiết kiệm thật sự thôi.
70 vạn vàng.
1 vạn vàng tương đương khoảng 10 triệu Won, vậy 70 vạn vàng là... 700 triệu Won (khoảng 14 tỷ VNĐ).
'...Toang rồi.'
Kiếm đâu ra 700 triệu trong 3 tháng bây giờ.
Chúng tôi là con nợ xấu, vay ngân hàng còn chẳng được.
Tôi nhìn tiểu thư để tìm câu trả lời, nhưng bả đang nhìn chằm chằm ra cửa sổ như con búp bê kẹp hạt dẻ bị hỏng.
"Chà~ Thời tiết đẹp ghê!"
Bên ngoài trời đang mưa tầm tã.
***
Nghĩ kỹ thì chuyện này đơn giản mà.
Kiếm 70 vạn vàng thôi chứ gì. Tuy lúc nào cũng than nghèo kể khổ, nhưng đường đường là người nhập xác mà lại chết vì tiền thì vô lý quá.
Tôi từng kiếm được 30 vạn vàng rồi, thì 70 vạn vàng cũng dễ như ăn kẹo thôi.
Với ý chí sắt đá, tôi đứng trước bức tường rào dinh thự. Dòng chữ cảnh cáo to tướng vẫn còn nguyên đó.
[Hãy trục xuất ả ác nữ xa đọa đó khỏi ngôi làng này.]
Lần trước thì bảo trục xuất đến tu viện, lần này là trục xuất khỏi làng, tấm lòng ấm áp của dân làng khiến lồng ngực tôi nóng ran.
"Chắc phải san bằng cái đội vệ binh này quá."
Nhờ mấy tên nghệ sĩ đường phố thích vẽ bậy lên tường nhà người khác mà tôi đã từ bỏ việc tân trang lại vẻ ngoài của dinh thự.
Xóa rồi lại vẽ thôi mà.
Nhờ thế mà tôi bớt việc, lại còn được nghe chửi. Nhất cử lưỡng tiện. Bỏ mặc nó đi thấy nhẹ lòng hẳn.
Thế nên lần này, tôi quyết định tận dụng triệt để bức tường rào của dinh thự.
Cầm cọ trên tay. Tôi bắt đầu quét sơn dạ quang lên tường. Bỗng một con gấu bông bay vèo tới trúng đầu tôi.
Bộp . Con gấu bông tiếp đất an toàn sau khi hoàn thành sứ mệnh, tôi ngước lên nhìn thấy chủ nhà đang gào thét.
"Này thằng kia!! Đừng có vẽ bậy lên tường!!"
Tôi cười nhẹ với tiểu thư rồi đeo nút bịt tai vào.
Có giỏi thì đừng làm con nợ nữa đi.
Xoẹt... Xoẹt.
Chỉ làm Mạo hiểm giả thôi thì không thể nào kiếm được 70 vạn vàng trong 3 tháng.
Nhất là vừa làm vừa phải chăm sóc tiểu thư thì càng bất khả thi.
Đa số Mạo hiểm giả nhận nhiệm vụ lương cao thì phải đi 2 ngày 1 đêm, tôi thì chịu.
Phải lấy số lượng bù chất lượng thôi.
Hanna - Mạo hiểm giả cấp B - đã đi học rồi, nên việc nhận nhiệm vụ cấp cao cũng không được.
Và đây là giải pháp thay thế tôi nghĩ ra.
[Kiếm sĩ đã bắt được tên 'Thợ săn Mạo hiểm giả' khét tiếng đang tìm việc. ★Bảo mật danh tính★]
1. Nhận làm bất cứ việc gì.
2. Trả bao nhiêu tiền cũng nhận.
3. Tìm chó lạc cũng nhận.
4. Nhận cả truy nã tội phạm.
- Vui lòng ghi rõ nội dung yêu cầu bên dưới.
Nếu không có việc lương cao thì tự tạo ra việc lương cao là được.
Đây là cách kiếm tiền tối ưu nhất mà tôi có thể nghĩ ra.
Muốn kiếm tiền nhanh thì chỉ có cách này thôi.
Dinh thự của chúng tôi nằm ngay sau khu phố sầm uất.
Vệ binh đi tuần qua đây, thương nhân cũng đi qua đây.
Đi đường chính ra phố mất 30 phút, nhưng đi tắt qua ngõ nhà tôi thì chỉ mất 10 phút.
Nên người qua lại nườm nượp.
Chắc vì thế mà nơi này trở thành điểm hẹn hò của các cặp đôi, và vô tình trở thành cái bảng tin công cộng của dân làng.
– Mãi mãi yêu nhau nhé. Lia ♥ Gup
└ Con này bắt cá hai tay đấy.
└ Nói gì vậy, anh ngoại tình trước mà.
└ Phụt. Hả dạ ghê~!
└ Mày ở đâu.
└ Cay không? Tức không? Tức nổ đom đóm mắt mà không làm gì được chứ gì? Đố biết tao ở đâu đấy?
Cái tường rào nhà Olivia đã trở thành mạng xã hội thời trung cổ khi chưa có điện thoại.
Nó đóng vai trò như một cái bảng quảng cáo điện tử vậy.
Cái này chắc kiếm ăn được đấy. Uy tín đầy mình cơ mà.
Thế nên tôi định kiếm việc qua bức tường này. Vừa làm Mạo hiểm giả kiếm tiền sinh hoạt, vừa nhận việc lớn qua bức tường.
Cứ thế này chắc trả nợ mấy hồi.
Đang tự đắc nhìn bức tường, tôi chợt nhận ra thiếu thiếu cái gì đó.
"A..."
Quên ghi mức giá tối thiểu rồi.
Giao đồ ăn còn có đơn tối thiểu, tôi đây cũng phải có giá chứ.
[Phí ủy thác tối thiểu.]
Hừm...
[1 vạn vàng.]
Hoàn hảo.
***
Một ngày trôi qua.
Khi tôi đứng trước bức tường.
"Cái gì đây?"
Tôi không khỏi ngạc nhiên.
Có người đã lao vào cái trò nửa đùa nửa thật này một cách nghiêm túc.
- Yêu cầu ủy thác.
● Truy tìm tội phạm tẩu thoát trong quá trình áp giải.
Phí ủy thác: 30 vạn vàng.
#Thưởng thêm 30 vạn vàng nếu bắt sống. Thưởng thêm 40 vạn vàng nếu hoàn thành trong vòng 1 tuần.
Khoảnh khắc đó, hình ảnh thiên thần tài trợ có gương mặt giống côn trùng hiện lên trong đầu tôi.