Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Chapter 4: Tia lửa trắng

Sau khi thông báo xong, radio tiếp tục phát một đoạn nhạc dạo. Và rồi nó lại tiếp tục phát các tiết học lịch sử, chính trị cũ rích.

Đây không phải là lần đầu tiên chúng tôi nhận được những thông báo về các cuộc tấn công từ quân ngoại xâm. Dù cho đất nước đã giành lại được độc lập, nhưng chúng tôi vẫn luôn nằm trong tầm ngắm của các cường quốc khác, dẫn đến vô số cuộc chiến lớn nhỏ xảy ra dọc biên giới. Mỗi lần như vậy, chúng tôi lại nhận lệnh di tản, tất cả đều phải xuống hầm trú ẩn để tránh những cuộc tấn công bất ngờ. Khi chúng tôi quay lại sau những đợt di tản, không ít nơi đã bị tàn phá nặng nề, chìm trong những ngọn lửa trắng xóa. Những ngọn lửa ấy không ngừng cháy, ngay cả khi trời mưa như trút nước.

Điều kỳ lạ là, tuy thung lũng phải gánh chịu những đợt tấn công ác liệt như vậy, nhưng số thương vong vẫn không bao giờ quá cao. Những thiệt hại chủ yếu xảy ra khi các hầm trú ẩn bị phát hiện và tấn công bởi quân thù. Tuy nhiên, điều khiến tất cả chúng tôi cảm thấy khó hiểu hơn cả là dù quân đội luôn thiết lập các phòng tuyến bảo vệ xung quanh các khu trú ẩn, họ vẫn chưa bao giờ chịu tổn thất nặng nề. Trong suốt những năm qua, bất kể đã trải qua vô số đợt tấn công, tôi chưa bao giờ thực sự nhìn thấy những kẻ xâm lược. Họ trông như thế nào? Họ có mặc áo giáp không? Vũ khí của họ hiện đại đến mức nào? Những câu hỏi này vẫn chưa có lời đáp.

Những gì tôi được nghe kể lại chỉ là những lời đồn đoán mơ hồ, rằng quân thù mang theo một loại súng phun lửa đặc biệt, có khả năng phun ra ngọn lửa trắng xóa với sức công phá cực mạnh. Hơn nữa, ngọn lửa này không thể bị dập tắt bằng nước thường nên vẫn đứng vững trước cơn mưa, vẫn cháy không ngớt dù trong điều kiện khắc nghiệt nhất. Nên những kẻ đó được gọi với cái tên “Bạch hỏa quân”. Chỉ có những quân cảnh vệ cấp cao mới biết cách dập tắt nó, điều này khiến cho mỗi trận chiến kết thúc đều kéo dài thêm một khoảng thời gian để lửa tắt hẳn trên toàn thung lũng.

Cảm giác kỳ lạ về những kẻ xâm lược này vẫn luôn bám theo tôi. Dẫu cho đã chứng kiến bao trận chiến, nhưng đến giờ tôi vẫn không biết gì về kẻ thù thực sự, những kẻ đang gây ra bao nhiêu đau thương cho chúng tôi. Những điểm bất hợp lý khiến tôi không khỏi đặt ra muôn vàn câu hỏi. Họ có thật sự đang bảo vệ chúng tôi không? Hay chúng tôi chỉ là lũ gia súc được nuôi trong chuồng chờ ngày xẻ thịt?

Có suy nghĩ mãi tôi cũng không thể tìm ra câu trả lời thỏa đáng. Cảm giác bế tắc ấy đôi lúc khiến tôi khó chịu. Tôi nhai vội miếng bánh mì khô khốc, nuốt cốc sữa một cách vội vàng, rồi nhanh chóng đứng dậy, đi vào phòng thu xếp đồ đạc. Cira vẫn chưa xong, tôi gọi con bé khẩn trương. Mọi thứ phải nhanh chóng, không có thời gian để chần chừ.

Trong phòng, tôi bắt đầu lấy đồ đạc, nhét vội vàng vào chiếc túi xách, đồng thời lấy con dao để trên đầu tủ, giấu vào chiếc túi nhỏ bên hông. Những đồ dùng cần thiết được tôi xếp gọn gàng, mặc dù tâm trí vẫn không thể tập trung vào việc sắp xếp. Sau khi hoàn tất, tôi quay lại phòng khách, lấy nốt phần lương thực còn lại, nhét vội vào túi. Lúc này, Cira đã dọn dẹp xong, tôi liền nhanh chóng mặc áo mưa vào và đưa chiếc áo còn lại cho con bé. Nhìn thấy đôi mắt ngập ngừng của Cira, tôi với tay lấy chiếc dù nhỏ trên bàn, đưa cho con bé và mỉm cười. Sau đó, tôi mở cửa và bước ra ngoài, để làn gió mưa lạnh lẽo táp vào mặt. Tôi giương dù lên bước đi trước chắn cho Cira. Con bé bước chậm rãi theo sau tôi, đôi chân nhỏ bé của nó loạng choạng, không theo kịp bước chân của tôi. Tôi dừng lại, quay lại nhìn con bé rồi nắm lấy bàn tay đang đưa về phía mình. Cảm giác ấm áp từ bàn tay của tôi truyền sang tay con bé như một lời an ủi. Dù có gì đang chờ đợi phía trước, ít nhất chúng tôi cũng sẽ cùng nhau đối mặt.

Con bé chỉ cao chưa đến vai tôi, bàn tay thì nằm gọn trong bàn tay tôi. Dáng người nhỏ bé ấy chính là thứ cuối cùng tôi muốn bảo vệ, thứ cuối cùng níu giữ tôi lại thế giới này. Chắc hẳn Cira cũng chẳng biết bản thân sống vì điều gì, nhưng tôi thì biết rất rõ.

Tôi còn sống trên đời này là vì con bé.

Mẹ tôi đã ra đi sau khi sinh Cira. Bà là người yêu tôi nhất, cũng là người duy nhất tôi yêu thương thật lòng. Vì thế, khi tôi thấy mẹ dần dần rời xa mình, nỗi sợ hãi như vỡ òa trong lòng tôi. Ca sinh thành công, nhưng mẹ tôi đã quá yếu, như thể sức sống của bà cũng cạn kiệt theo từng giây phút. Trước khi đi, bà đặt tên cho con bé là Cira, một cái tên mang ý nghĩa hy vọng. Bà muốn để lại cho tôi một thứ gì đó để nắm giữ, một tia sáng le lói khi bà không còn ở bên tôi nữa.

Bà đã để lại cho tôi một thứ để bảo vệ khi không còn thứ gì bảo vệ tôi.

Mẹ không chỉ để lại cho tôi một đứa em gái, mà còn là một lời hứa, một thứ để bảo vệ trong suốt những năm tháng dài đằng đẵng phía trước. Cira trở thành hy vọng duy nhất của tôi. Tôi coi con bé như một món quà quý giá mà mẹ đã trao cho tôi, là lý do để tôi tiếp tục sống, để tôi tìm thấy sức mạnh khi chẳng còn ai ở bên cạnh.

Tôi dành cả cuộc đời mình để chăm sóc con bé, bảo vệ con bé, khiến cho con bé luôn được hạnh phúc, vì đó là tất cả những gì tôi có thể làm. Tôi không ngờ rằng ở cái nơi mà mặt trời còn không thể chiếu tới, lại có một ánh sáng nhỏ nhoi nhưng mạnh mẽ như vậy. Cira chính là mặt trời nhỏ đó, ánh sáng soi rọi con đường mịt mờ phía trước của tôi. Sau khi mẹ mất, nếu không có con bé, tôi không biết mình sẽ sống tiếp vì điều gì. Cira không chỉ là em gái tôi, mà là lý do để tôi tồn tại, là lý do duy nhất để tôi tiếp tục bước đi trong thế giới vô nghĩa này.

Sau khoảng một giờ cuốc bộ dưới cơn mưa không ngừng, khu vực trú ẩn dần dần hiện ra sau màn mưa.

Dưới ánh sáng mờ ảo của những ngọn đèn leo lét, cảnh vệ canh gác đã đông đúc, vũ khí trong tay họ được sắp xếp ngay ngắn, chuẩn bị sẵn sàng cho bất kỳ cuộc tấn công nào có thể xảy ra. Trước cổng vào là một hàng dài những người dân cùng khu vực với chúng tôi, họ đứng chờ lượt vào hầm trú ẩn.

Một điều lạ lùng là lần này, số người đến có vẻ ít hơn nhiều so với những lần trước. Nhưng cũng như những lần trước, bầu không khí vẫn không hề có sự khẩn trương hay gấp gáp. Những gương mặt không một chút lo lắng, không một chút sợ hãi, như thể cuộc chiến không hề chạm đến cuộc sống của họ. Họ đứng đó, im lặng và bình thản, như thể đang tham gia một nghi lễ không hơn không kém, thay vì chuẩn bị cho một cuộc chiến sinh tử. Trên vai họ chỉ mang theo những chiếc túi nhỏ gọn, dường như chỉ đủ chứa đủ lương thực cho vài ngày. Cái cách họ chuẩn bị khiến tôi nghĩ rằng có lẽ họ đã phải di tản hàng chục lần rồi. Những người này dường như đã quá quen với tình cảnh này, đến mức nó trở thành một phần trong cuộc sống hàng ngày của họ, giống như một thói quen khó bỏ, một nghi thức phiền phức và tốn thời gian mà thôi. Có lẽ họ đã không còn quan tâm đến những kẻ xâm lược mà chúng ta vẫn gọi là "kẻ địch". Có lẽ trong suốt những năm tháng dài đằng đẵng của chiến tranh, họ chưa một lần thấy mặt những kẻ thù thực sự của mình. Họ đã sống trong những cơn bão chiến tranh mà không bao giờ phải đối mặt với nó một cách trực tiếp. Vì thế, họ coi những đợt tấn công này như một sự kiện thường niên, một sự xáo trộn nhỏ trong cuộc sống của họ mà thôi. Họ sống với niềm tin rằng cuộc chiến này sẽ chẳng bao giờ đến gần họ, rằng cả đời này họ sẽ không bao giờ phải đối mặt với những kẻ xâm lược mà chúng tôi gọi là "kẻ thù".

Họ coi thường mạng sống của bản thân ư? Hay là do chúng tôi quý trọng nó quá mức? Họ thấy mạng sống của họ vô giá trị ư? Hay chúng tôi là những kẻ duy nhất coi mạng sống là một thứ đáng giá? 

Khi đến lượt mình, chúng tôi bước nhanh về phía cổng. Tôi rút thẻ công dân từ túi ra, đưa cho người cảnh vệ đứng gác. Anh ta là một trong những người duy nhất không có vẻ gì là mệt mỏi, đôi mắt anh ta sắc lạnh và đầy sự chú ý. Dưới ánh sáng nhạt của những ngọn đèn, gương mặt anh ta không hề có chút biểu cảm, chỉ im lặng nhìn vào những đồ vật chúng tôi mang theo, kiểm tra từng món một như thể không một thứ gì có thể lọt qua mắt anh ta.

Một lúc sau, anh ta cất giọng trầm, lạnh lùng, không hề có một chút cảm xúc: 

“Tên, tuổi, nơi cư trú?”

Giọng nói của anh ta như thể được lập trình sẵn, mỗi câu hỏi được thốt ra như một phản xạ tự nhiên. Tôi không do dự, trả lời ngay lập tức:

“Lucien Silvain, mười chín tuổi, cư trú tại khu Đông thung lũng, nhà số 12. Cô bé đi cùng tôi là em gái, Cira Silvain, mười bốn tuổi.”

Khi anh ta nghe xong, đôi mắt sắc bén của anh ta nhìn thẳng vào mặt tôi, như thể đang cố gắng tìm ra bất kỳ sự bất thường nào, bất kỳ sự không chính xác nào trong câu trả lời của tôi. Một giây im lặng trôi qua, rồi anh ta gật đầu, dường như đã xác nhận được mọi thứ. Anh ta trả lại thẻ công dân cho tôi mà không nói thêm gì, chỉ đơn giản ra hiệu cho chúng tôi qua cổng. Tôi nhanh chóng đưa tay nhận lại thẻ, rồi cùng Cira bước qua cánh cổng lớn, tiếp tục nối đuôi theo đoàn người phía trước.

Chúng tôi tiến về phía căn hầm trú ẩn, nơi mà những chiếc giường tạm bợ và không khí ngột ngạt đang chờ đón. Mỗi bước chân tôi đi như mang theo một nỗi lo sợ vô hình, cảm giác như chúng tôi đang lún dần vào một cái vòng lặp không thể thoát ra. Mặc dù việc vào hầm trú ẩn đã khá quen thuộc với tôi, nhưng lần này, tôi cảm thấy một cái gì đó rất khác lạ, một cảm giác chẳng lành mà tôi không thể lý giải được.

Chưa kịp vào trong, một cột khói đen kịt bỗng nhiên bốc lên từ phía lối vào căn hầm trú ẩn, cùng với những tiếng hét hoảng loạn vang vọng trong không khí ẩm ướt của cơn mưa. Cảnh tượng ấy khiến tim tôi thắt lại trong một khoảnh khắc, trước khi một luồng suy nghĩ hỗn loạn ùa đến, cuốn phăng mọi cảm giác bình yên còn sót lại. Là quân xâm lược sao, nhưng vừa mới qua giữa trưa cơ mà. Hàng loạt dòng suy nghĩ cuộn xoáy lên trong đầu tôi khiến tôi đứng hình trong giây lát. Chân tay và cổ họng tôi co cứng lại, nhưng vẫn kịp nói dứt câu:

“Chạy vào trong nhanh lên, Cira.”

“Dạ vâng.” Con bé vừa nói vừa nắm lấy tay áo của tôi, mắt to tròn lo lắng. Tôi nhìn vào đôi mắt ngây thơ của nó, một cảm giác bảo vệ mạnh mẽ trỗi dậy trong lòng. Tôi vội vàng đẩy nhẹ nó về phía trước, khẩn trương dặn dò:

“Anh sẽ theo ngay sau em, mau đi đi.”

Thấy được sự nghiêm trọng trong lời nói của tôi, con bé nhanh chóng quay đầu chạy vào trong. Tôi nhẹ nhõm trong giây lát, mà không biết rằng giây phút đó, tôi đã sai khi buông tay em ấy. Khi quay đầu lại nhìn, một cảnh tượng khủng khiếp đập vào mắt tôi. Những người lúc nãy còn di chuyển thành hàng, giờ đây đã vỡ vụn thành từng mảnh, chạy tán loạn khắp nơi. Cơn mưa như trút xuống, ào ạt và không ngừng, làm cho không gian vốn đã hỗn loạn giờ càng trở nên ngột ngạt và bùng nổ. Đoàn người chen chúc, xô đẩy nhau về mọi hướng, đôi chân loạng choạng, làm nước dưới chân văng tung tóe, những vũng nước lầy lội bắn lên như sóng vỡ. Những kẻ yếu đuối bị cuốn vào dòng người, bị đẩy ngã, mặt vùi vào nền đất ẩm ướt, trong khi những người phía sau không biết, hoặc không kịp, dừng lại để giúp đỡ. Mặt đất dưới chân rung lên, như thể chính nó cũng sợ hãi trước cơn hoảng loạn này, những bước chân nặng nề, cuống cuồng khiến cả không gian trở nên chao đảo.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free