Chapter 15: Kẻ không được lựa chọn
Tôi siết chặt tay, nhưng vẫn cố giữ giọng bình tĩnh:
“Thế nên... mấy người mới nhốt chúng tôi lại như thế này sao? Giam giữ chúng tôi như lũ súc vật, để rồi gọi đó là ‘bảo vệ’? Ông gọi cái nơi khốn nạn này là sự bảo vệ sao?”
Hắn nhún vai, ánh mắt lại chuyển về vẻ dửng dưng quen thuộc.
“Cậu có thể gọi nó là bất cứ cái gì cậu muốn. Tôi vẫn sẽ thành thật trả lời theo cách nghĩ của mình mà thôi. Tôi sẽ không gọi đó là giam cầm, mà là bảo vệ, là quản lý. Còn cậu có thể nghĩ về nơi này như một cái nhà tù, hay một nơi an toàn... cũng chẳng quan trọng. Nhưng chắc hẳn câu trả lời này sẽ chẳng thể làm hài lòng cậu rồi nhỉ?”
Hắn bước lại gần, cúi người xuống, giọng hạ thấp nhưng lạnh đến tê dại.
“Vậy nói theo cách này đi… đây là một trang trại. Và các cậu, những Sentient là gia súc được nuôi nhốt. Chúng tôi nuôi các cậu, theo dõi các cậu, phân loại các cậu. Những kẻ có ‘giá trị sử dụng’ sẽ được giữ lại, sẽ được đem đi ‘phục vụ’. Còn những kẻ không thể kiểm soát, những kẻ mang mầm bệnh làm hại cho cả đàn sẽ bị loại bỏ.
Cậu biết không, động vật hoang dã thường chết sớm hơn thú nuôi. Vì chúng phải tự mình chống chọi trong một thế giới khắc nghiệt. Ở đây, ít nhất các cậu có chuồng để ở, có cỏ để ăn, có người trông giữ. Đó chẳng phải là một hình thức ‘bảo vệ’ sao? Cậu không nghĩ vậy à?”
Từng lời hắn thốt ra khiến tôi chết lặng. Không phải vì nội dung của chúng quá tàn nhẫn, mà vì cái cách hắn nói – dửng dưng, điềm tĩnh, như thể đang kể lại một chuyện hiển nhiên. Như thể không còn điều gì đáng để tranh cãi. Không một chút do dự, không một tia hối hận. Và chính điều đó mới là thứ khiến tôi lạnh sống lưng. Sự phi nhân tính, trong miệng hắn, bỗng trở nên bình thường đến đáng sợ.
Tôi cảm thấy máu mình sôi lên. Rõ ràng hắn đang cố tình khiêu khích. Hắn muốn tôi nổi điên, muốn tôi mất kiểm soát, muốn tôi hành động theo bản năng. Nhưng tôi biết, nếu buông thả cơn giận, nếu để bản thân trượt khỏi lý trí, thì tôi sẽ rơi đúng vào cái bẫy hắn giăng sẵn. Tôi siết chặt nắm tay, đến mức móng tay in sâu vào da thịt.
Chúng tôi khác biệt, đúng. Nhưng khác biệt có nghĩa là tội lỗi sao?
“Tất cả những gì quanh thung lũng này… đều là giả tạo ư?” Tôi hỏi, không hẳn vì muốn biết câu trả lời.
“Như tôi đã nói, không phải tất cả. Vẫn có vài điều là thật. Hoặc ít nhất… một nửa sự thật.”
“Vậy còn cái ‘dịch bệnh’ mà các người lấy làm cớ để giam giữ bọn tôi? Cũng chỉ là bịa đặt thôi, đúng không?”
“Ừm… nói sao nhỉ…” Hắn ngập ngừng một thoáng, như thể đang cố giữ giọng điệu giữa sự thật và trò đùa. “Chắc chắn một điều, việc các cậu bị nhốt ở đây chẳng liên quan gì đến dịch bệnh cả.”
“Còn chuyện cái nơi bẩn thỉu này có bệnh thật hay không… ai mà biết được.” Hắn nhún vai.
“Không biết à? Ông tưởng tôi sẽ tin lời ngụy biện đó sao? Mà thật ra, câu hỏi này cũng thật thừa thãi. Ai sống ở đây lâu cũng biết rõ đó chỉ là một lời nói dối trắng trợn. Tôi chưa từng thấy, cũng chưa từng nghe nói có ai chết vì thứ bệnh dịch nào hết.”
“Nói không biết thì cũng không đúng. Chính xác là… chúng tôi không quan tâm. Các người chết sớm hay muộn thì công việc của chúng tôi cũng diễn ra như thế thôi.”
Tôi im lặng. Trong đầu tôi, từng chữ hắn nói vẫn vang vọng, xoáy sâu như một cái đinh gỉ. Không còn giận dữ, chỉ còn sự ngờ vực. Và câu hỏi, như thể tự bật ra từ miệng tôi, không thể kìm lại:
“Nếu tất cả những điều ông vừa nói là sự thật, nếu toàn bộ cuộc đời tôi từ trước đến nay chỉ là một sự giả tạo, nếu mọi thứ trong cái thung lũng yên bình này đều được dàn dựng như một màn kịch, thì rõ ràng đây chẳng phải là một chuyện nhỏ nhặt. Đó phải là một bí mật cực kỳ to lớn, thứ mà hiển nhiên phải giữ tuyệt mật.
Thế thì tại sao ông lại nói với tôi? Tại sao ông lại tiết lộ tất cả điều này cho tôi dễ dàng đến thế? Chẳng phải như vậy là quá kỳ lạ sao?”
Người đàn ông đối diện khẽ nhún vai, ánh mắt không biểu hiện cảm xúc, nhưng giọng nói vẫn giữ nguyên vẻ điềm đạm quen thuộc:
“Cậu nói đúng, đây không phải là chuyện có thể xem là bình thường. Nó thậm chí rất khác thường. Nhưng mọi điều tôi làm, đều có lý do, kể cả khi chúng có vẻ không hợp lý với người khác. Trường hợp lần này… đúng là đặc biệt. Tôi đã chia sẻ với cậu nhiều thông tin lẽ ra cần được giữ tuyệt mật. Nhưng đừng vội nghĩ rằng cậu đã nắm được toàn bộ, đó mới chỉ là một phần, một lớp vỏ ngoài. Vấn đề cốt lõi vẫn còn được giấu kín.”
Hắn dừng lại một chút, ánh mắt dường như đang dò xét phản ứng của tôi, rồi tiếp tục:
“Có nhiều nguyên nhân dẫn đến việc tôi phải tiết lộ những điều này. Và lý do lớn nhất, tôi chỉ có thể cho cậu biết khi đã chắc chắn rằng cậu không còn câu hỏi nào khác nữa. Vì vậy, tôi muốn hỏi lại lần nữa, ngoài chuyện liên quan đến em gái cậu, cậu còn điều gì muốn hỏi không?”
Tôi im lặng trong một lúc. Hàng loạt câu hỏi hỗn loạn vẫn đang quay cuồng trong đầu, nhưng tất cả đều mờ nhạt dần, vì chỉ có một điều duy nhất vẫn rõ ràng, vẫn khiến tim tôi đập nhanh hơn từng nhịp: Em gái tôi.
“…Không.” Tôi trả lời, giọng có phần trầm xuống sau một thoáng lặng im. “Giờ ông có thể nói cho tôi biết vì sao em gái tôi bị bắt đi rồi chứ?”
“Rất sẵn lòng.” Hắn đáp, rồi nhẹ nhàng gật đầu như thể đang mở ra một cánh cửa khác, nặng trĩu hơn.
“Cậu còn nhớ đến thứ mà tôi từng nhắc tới không? Trái tim của thung lũng . Nó không chỉ là một biểu tượng, mà còn là cỗ máy thực sự đang duy trì sự sống, sự vận hành, sự ổn định cho toàn bộ nơi này. Tuy nhiên, vài ngày trước, trụ sở phía Nam đã bị một nhóm phản động tấn công dữ dội. Trái tim đã bị hư hại nghiêm trọng.
Chúng tôi đã nỗ lực sửa chữa ngay lập tức. Đội kỹ thuật đã làm việc không ngừng nghỉ để khôi phục lại cỗ máy, và về cơ bản, nó đã hoạt động trở lại. Nhưng… có những bộ phận, những ‘phần không thể thay thế’ đã không còn hoạt động như trước. Điều đó có nghĩa là Trái tim sẽ không thể tiếp tục vận hành cho đến thời hạn 6 năm như kế hoạch. Thời gian đang cạn kiệt.”
Nói đến đây, giọng hắn chùng xuống một cách lặng lẽ.
“Khi Trái tim không thể hoạt động nữa, cũng là ngày tàn của thung lũng này. Hệ thống khoang chứa mà chúng tôi dày công xây dựng sẽ lần lượt rạn nứt dưới áp lực quá tải. Nước từ khắp nơi sẽ dội thẳng vào lòng thung lũng. Mọi thứ sẽ diễn ra rất nhanh, bởi lượng nước tích tụ nơi đây là quá lớn. Những con đường, những mái nhà sẽ nhanh chóng bị dòng nước che lấp. Không có nơi để chạy, không có nơi để nấp. Những tòa nhà sẽ sập xuống như những khối giấy rỗng ruột, những công trình đổ nát sẽ bị nghiền thành bùn đất. Chẳng mấy chốc, hàng trăm nghìn dân cư sẽ bị dìm chết khi còn chưa biết chuyện gì xảy ra. Đến cuối cùng nơi đây sẽ chỉ còn là một biển nước.
Chúng tôi đã thử mọi phương án thay thế thông thường, nhưng chẳng có một phương án nào có khả năng giải quyết được vấn đề này. Và thế là… chúng tôi chuyển sang tìm kiếm trong danh sách các Sentient, những người mang trong mình năng lực siêu việt, vượt xa giới hạn sinh học của loài người. Những dị thể đặc biệt mà khoa học không thể lý giải hoàn toàn, nhưng đôi khi, chính họ lại là câu trả lời duy nhất cho những vấn đề không thể.”
Hắn hít một hơi sâu, như thể đang chuẩn bị bóp nghẹt niềm tin cuối cùng còn sót lại trong tôi. Đôi mắt hắn nhìn thẳng vào tôi, kiên định, lạnh lẽo và sắc như mũi dao găm, chậm rãi nói ra điều mà tôi cảm nhận được ngay cả trước khi hắn kịp mở lời:
“Và... chúng tôi đã tìm thấy một người phù hợp. Là em gái cậu.”