Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Chapter 13: Một nửa sự thật

“Ông vẫn nói được những lời đó sau khi làm ra chuyện khủng khiếp như thế à?” Tôi đáp trả lại lời nói chân thành giả tạo của hắn.

“Có vẻ như giữa chúng ta có tôi chút hiểu lầm rồi nhỉ? Nhưng tôi cũng phần nào hiểu được cảm xúc đó của cậu. Nhìn thấy biết bao nhiêu người chết chỉ trong một khoảnh khắc, nhìn thấy khung cảnh hỗn loạn mà cả đời chưa từng được chứng kiến, nhìn thấy đứa em gái bé nhỏ của mình bị bắt đi mất mà chả làm được gì. Đúng là khó có thể chấp nhận nhỉ?”

“Ông đang cố khiêu khích tôi đó à?”

“Ồ không, tôi chỉ muốn giúp cậu hiểu được tình hình hiện tại của bản thân thôi. Cậu nghĩ thử xem, nếu chúng tôi là kẻ thù của cậu, giờ cậu đã chẳng thể đứng đây rồi. Chúng tôi hoàn toàn có đủ khả năng giết chết hai anh em cậu một cách dễ dàng kìa. Nhưng suốt mấy năm qua, chúng tôi đã không làm điều đó đúng không?” 

Mặc dù lời hắn nói có phần khó nghe, nhưng tôi phải thừa nhận những gì hắn nói là đúng. Hắn hoàn toàn có đủ khả năng để giết tôi bất kỳ lúc nào, nên thứ mà tôi phải tìm hiểu giờ đây là mục đích của hắn:

“Vậy mục đích các người bắt em tôi là gì?” Tôi hỏi, giọng tôi kiên quyết, không thể không tìm hiểu lý do đằng sau những hành động của hắn, vì chúng chẳng có vẻ gì là vô ích.

“Nói thế nào nhỉ…” Tên cảnh trưởng nhìn tôi một lúc, có vẻ như đang cố gắng chọn lựa từ ngữ sao cho phù hợp. Hắn ậm ừ một lúc lâu, như thể lời giải thích của hắn không hề dễ dàng. Sau đó, hắn thở dài một hơi, rồi bắt đầu kể:

“Chuyện kể ra thì khá dài dòng nên nhất thời tôi không biết phải bắt đầu từ đâu. Sao chúng ta không cùng ôn lại một chút kiến thức lịch sử nhỉ, à không, phải gọi đây là tiết học nâng cao mới đúng.”

Hắn bắt đầu kể, giọng điệu chậm rãi, như thể mọi thứ đang được giảng giải cho một đứa trẻ:

“Trước đây, nơi này vẫn còn là một hồ nước rộng lớn. Mưa quanh năm khiến mực nước cứ dâng cao mãi, mà lại không có lối thoát, khiến điều kiện sống cực kỳ khắc nghiệt. Dân cư thưa thớt đến mức gần như không ai sinh sống ở đây. Thế nhưng, điều kỳ lạ là tổng thống lại tỏ ra đặc biệt quan tâm đến vùng này. Hai năm sau khi đất nước thống nhất, ông ta đã ra lệnh xây dựng một khu dân cư quy mô lớn tại đây. Không ai hiểu vì sao, mà cũng chẳng ai dám thắc mắc.”

Hắn dừng lại một chút, như để nhấn mạnh sự quan trọng của những gì hắn sắp nói. Ánh mắt hắn sắc lạnh, không hề có chút cảm xúc khi tiếp tục:

“Và lúc đó, một câu hỏi quan trọng đã được đặt ra: Làm sao để xử lý được lượng nước khổng lồ trong thung lũng này? Điều đó không hề đơn giản. Sau rất nhiều nghiên cứu và thử nghiệm, cuối cùng, tổng thống đã đưa ra một giải pháp đặc biệt. Ông ấy đã nghĩ ra một cỗ máy có khả năng điều tiết lượng nước, ngăn ngừa ngập lụt và giữ cho cuộc sống của người dân trong thung lũng này không bị đe dọa. Chúng tôi gọi nó là Trái tim của thung lũng .

Trái tim không chỉ là một cỗ máy đơn thuần, mà là một hệ thống phức tạp với khả năng điều chỉnh mực nước, làm cho vùng đất này có thể duy trì sự sống, giúp dân cư an toàn. Tuy nhiên, điều này không hề dễ dàng. Với trình độ khoa học hiện tại, việc chế tạo một cỗ máy như vậy đòi hỏi rất nhiều thời gian và công sức. Phải mất đến 6 năm để hoàn thành một Trái tim . Vậy nên, mỗi Trái tim cần phải được đảm bảo sao cho có thể hoạt động với trạng thái tốt nhất trong suốt 6 năm trước khi được thay thế bằng một cái mới. Mỗi lần thay thế, là một cơ hội để cải tiến, nhưng cũng là một thử thách không nhỏ.”

Hắn nhìn tôi một lúc, không nhanh chóng tiếp tục, mà để cho những gì hắn vừa nói thấm dần vào tâm trí tôi. Khi tôi vẫn im lặng, hắn lại cất tiếng.

“ Trái tim hiện tại đã hoạt động được hơn 2 năm, còn 4 năm nữa trước khi một Trái tim mới được tạo ra. Nhưng điều đáng tiếc là, vào ngày hôm qua, Trái tim của thung lũng hiện tại đã bị hỏng nặng. Và khi nó bị hỏng, tất cả mọi thứ đều đổ vỡ, không chỉ là sự an toàn của thung lũng, mà còn là sự sống của cả khu vực này.”

Giọng hắn đầy ẩn ý, như thể hắn đang chờ tôi hiểu ra điều gì đó lớn lao hơn. Hắn nói tiếp, giọng điệu không còn chỉ là kể chuyện nữa, mà mang một chút gì đó như là lời cáo buộc:

“Và vì thế, chúng tôi cần phải tìm một giải pháp thay thế, một phương án có thể giúp chúng tôi duy trì sự cân bằng. Đó là lý do vì sao em gái lại trở thành mục tiêu của chúng tôi.”

Những câu hỏi, những nghi ngờ mà bấy lâu tôi đã nuôi dưỡng trong lòng giờ đây đột ngột chạm đến một điểm mà tôi chưa bao giờ tưởng tượng được. Những lời giải thích của hắn tuy có vẻ rõ ràng, nhưng lại không thể xóa đi cảm giác rằng hắn đang cố tình né tránh một số điểm quan trọng.

Nhận ra sự mơ hồ trong câu chuyện của hắn, tôi bắt đầu lên tiếng gặng hỏi:

“Ông muốn nói gì? Làm sao em gái tôi có thể giúp các người? Rốt cuộc các ngươi muốn gì từ con bé?”

Câu hỏi vừa dứt, tên cảnh trưởng không hề tỏ ra ngạc nhiên, mà thay vào đó, ánh mắt của hắn như lướt qua tôi, như thể đang chờ đợi tôi sẽ hỏi điều đó từ lâu. Rồi hắn bình tĩnh lên tiếng:

“Cậu có biết về các Sentient không?” Câu hỏi của hắn làm tôi chợt nhớ lại những câu chuyện mà tôi từng nghe thoáng qua trên radio, hoặc từ những lời đồn đại mà tôi chẳng bao giờ tin. Giờ đây, tôi nhận ra rằng những gì đang diễn ra trước mắt đã vượt xa tất cả những gì tôi có thể tưởng tượng. Nhưng bất chấp sự mơ hồ và khó tin, một ngọn lửa khát khao sự thật vẫn cháy trong lòng tôi, buộc tôi phải tiếp tục:

“Tôi đã nghe qua một vài lần trên radio cũng như nhiều lời đồn về nó. Nhưng mọi thứ cũng chỉ dừng lại ở đó, tôi chưa bao giờ nhìn thấy một người như thế bằng xương bằng thịt, tôi cũng chẳng thể nào tin được những điều đó khi có vẻ như mọi thứ xung quanh đây đều là giả tạo. Chẳng phải vậy sao?”

“Cậu khiến tôi bất ngờ đấy.” Giọng hắn vang lên trầm tĩnh, mang theo một chút thích thú không che giấu. “Không rõ cậu đã khám phá ra bao nhiêu rồi, nhưng cậu nói cũng không sai chút nào, phần lớn mọi thứ quanh đây, từ những người dân, cảnh vệ, chế độ, các mối quan hệ xã hội, cho đến cả cách các cậu đang sống... chẳng có gì là thật hoàn toàn cả. Nhưng cũng chẳng có gì để lo lắng hay buồn khổ đâu. Vì…” Hắn dừng lại, ánh mắt tối đi như thể đang nhìn xuyên qua lớp mặt nạ của chính mình, “…liệu cuộc sống này thực sự tệ như cậu nghĩ không?”

Hắn khẽ nghiêng người, đôi môi nhếch lên tạo thành một nụ cười không rõ là giễu cợt hay thương hại:

“Tại sao cậu không thử nghĩ đến khả năng rằng, chính cái thế giới giả tạo mà cậu đang khinh miệt này… lại là bức tường cuối cùng ngăn cản chúng ta, hay đúng hơn là ngăn cản chính cậu khỏi phải đối mặt với một thực tại còn khốc liệt hơn gấp bội lần ở ngoài kia? Sao cậu không nghĩ chúng tôi không xây nên nơi này để lừa dối, mà để bảo vệ các cậu.”

Tôi đứng đó, đôi vai bất giác căng lên như đang gồng mình trước một cơn gió lạnh. Những lời của hắn, thay vì tháo gỡ mớ hỗn độn trong đầu tôi, lại như một đòn xoáy sâu vào vết nứt vốn đã âm ỉ từ lâu. Từng câu chữ rơi vào tai, không hề có lời giải đáp, chỉ càng thổi bùng thêm hàng loạt câu hỏi đang chất chứa trong tôi. Tôi chưa kịp mở lời, hắn đã nói tiếp, lần này với giọng chậm rãi hơn, như đang cố tình kéo dài từng khoảnh khắc bối rối của tôi:

“Phải, chúng tôi dựng nên một cái lồng, nhưng nó không hoàn toàn được làm từ sự dối trá. Vẫn có những mảnh sự thật len lỏi giữa từng mắt xích. Những gì cậu nghe được qua cái radio nhỏ đó, tin tức, kiến thức, câu chuyện về thế giới bên ngoài đều là thật, hoặc phần lớn là sự thật. Đó là cách chúng tôi giữ cho ngọn lửa hiểu biết không tắt hẳn trong thung lũng này. Và giờ, tôi sẽ để cậu biết thêm một điều mới lạ nữa: Sentients không chỉ là truyền thuyết đâu. Họ thực sự tồn tại. Thậm chí, cậu đã tiếp xúc với họ nhiều lần rồi đấy.”

Hắn dừng lại, ánh mắt ghim chặt vào tôi như thể đang tìm kiếm phản ứng nào đó. Tôi siết chặt tay. Hắn mỉm cười, lần này lộ rõ vẻ hứng thú:

“Cậu không có vẻ gì là ngạc nhiên nhỉ? Hay là… cậu không quan tâm, bởi vì cậu nghĩ điều đó chẳng liên quan gì đến mình?” Hắn nghiêng đầu, rồi hạ giọng. “Thế để tôi nói cho cậu biết một điều còn thú vị hơn. Con bé mà cậu liều mạng để cứu đó… cũng là một Sentient. Thấy sao? Thấy sao hả? Có lẽ bây giờ cậu bắt đầu hứng thú, muốn nghe tiếp những gì tôi sắp nói rồi đúng không?”

Tôi chết lặng. Mọi âm thanh quanh tôi như bị bóp nghẹt, chỉ còn nhịp đập dồn dập của chính trái tim mình vang vọng bên tai. Tôi không thể tin vào tai mình, nhưng đồng thời, một phần trong tôi lại gật đầu, như thể rốt cuộc mảnh ghép cuối cùng đã được đặt vào đúng vị trí. Mọi điều kỳ quái mà tôi từng trải qua, những điều vô lý mà tôi vô tình hoặc cố ý bỏ qua. Và nếu… chính tôi cũng là một Sentient, thì những gì xảy ra trong đường hầm đó không phải là ngẫu nhiên. Và cái giấc mơ kỳ lạ mà tôi đã nhìn thấy sau khi chết cũng vậy. Không, không phải giấc mơ. Tôi biết rõ nó thật. Cảm giác đó, như rơi vào hư vô rồi thức dậy, không phải thứ tưởng tượng nào có thể tái hiện.

Tôi nhớ lại khoảnh khắc ấy, khi tưởng rằng mình đã chết. Rồi tỉnh lại. Không thương tích, không lời giải thích. Khi đó tôi đã không cố suy nghĩ, vì không có thời gian để lý giải, vì sự tình lúc đó quá nguy cấp. Nhưng giờ thì rõ ràng, nếu lời hắn là thật, thì có lẽ chính tôi... đã trở về từ cõi chết. Không phải bằng cơ may, mà bởi tôi là một trong số họ, tôi là một Sentient.

Tôi không thể thốt nên lời, chỉ ngồi bất động ở đó. Và thế là, dù không chắc mình có muốn nghe hay không, tôi cũng không thể quay lưng lại nữa. Tôi để mặc cho hắn dẫn dắt, bởi tôi biết: từ giờ, mỗi lời nói ra đều sẽ kéo tôi lại gần hơn với sự thật, sự thật về chính tôi, và thế giới này.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free