Chapter 2: MỞ ĐẦU: VUA TỬ THI
Ở cực Bắc Vương đô Arcus Stillie ngàn năm lịch sử, trong hoàng cung Vương quốc Liên hiệp Roa Gracia, đại diện nơi đặt ngai vàng u tối như thể hiện rằng quốc gia này ít được mặt trời chiếu cố.
Trái ngược với ấn tượng khi nhắc tới "vương quốc phương Bắc", Roa Gracia là một đất nước trù phú. Lãnh thổ rộng, đất đai màu mỡ, nhiều sông lớn, tài nguyên khoán sản dồi dào đã bù đắp phần nào vấn đề không trồng được lúa mì và trái cây nhiệt đới. Hai trong số những tài nguyên đó là vàng và kim cương, vật liệu chủ đạo được sử dụng một cách phô trương để chế tạo chiếc đèn chùm rực rỡ ở đại diện, Ánh sáng từ đèn làm bật lên bóng của dàn chư hầu ăn vận phục hết sức xa hoa, hiện đang cung kính xếp hàng diện kiến.
Roa Gracia là quốc gia vũ trang, nơi vương hầu chính là chiến binh. Hiện nay, đây là đất nước duy nhất trên lục địa còn giữ chế độ quân chủ chyên chế và tuân thủ hệ tư tưởng cỗ xưa.
"Viktor, con trai ta"
Hiện thân của chế độ đấy - đức vua cất tiếng. Ông mặc quân phục chỉn chu, tóc đỏ nâu đã bạc phân nửa, mắt màu thạch anh tím. Đây là đặc điểm chung của chủng tộc Amethysta (thuộc tử hệ Viola) , một nhánh của Viola - sắc tộc sinh sống lâu đời tại vương quốc, đồng thời là chủng tộc cao quý nắm quyền cai trị. Không hổ danh vua xứ Bắc, giọng ông trầm vang như tiếng sấm vọng.
"Vâng"
Người đáp lời là một hoàng tử trẻ tuổi, tầm tuổi thiếu niên, đang đứng dưới bậc thang dẫn lên ngai vàng. Theo quy định, người diện kiến đức vua phải quỳ dưới bậc thang này, nhưng cậu được miễn nhờ đặc quyền của hoàng tộc.
Tóc tối tựa lông chim săn mồi và mắt tím có ánh lửa đặc trưng của chủng tộc Amethysta. Ở hoàng tử, cả hai còn có sắc độ đậm hơn hặn người thường. Tóc câuj màu đỏ nâu sẫm của loài đại ưng có thể chinh phục mùa đông khắc nghiệt của vương quốc, đôi mắt màu tím như hai viên thạnh anh thượng hạng được khai thác từ dãy Ryugai - "tấm khiên" che chở Roa Gracia. Tổng thể gương mặt vừa thanh tú sắc sảo, tựa con quái vật băng giá tuyệt đẹp.
Cậu là ngũ hoàng tử Viktor Idinarohk, con út của đức vua, mới 18 tuổi đã giữ vai trò tư lệnh quân phòng vệ mặt trận phía Nam - tuyến đầu của Vương quốc liên hiệp trong chiến tranh Legion.
"Nước láng giềng chúng ta, liên bang Giad đã thành lập một đơn vị có tên 'Lữ đoàn Biệt kích Cơ động 86'. Con nghe qua chưa?"
"Dạ rồi, thưa cha. Đó là lực lường tinh nhuệ có vai trò trấn áp các cứ điểm trọng yếu của legion, nhằm làm địch suy yếu. Nghe nói ở trận đầu ra quân, họ đã phá huỷ cơ sở sản xuất Legion trong lãnh thổ Cộng hoà San Magnolia và đẩy lùi chiến tuyến của chúng."
Trước câu hỏi đường đột, hoàng tử đáp trôi chảy. Ở tiền tuyến thông tin rất có giới hạn, và hoàng tử thì vừa trở về chưa được một ngày, câu hỏi lại xoay quanh quân tình của nước khác. Vậy mà cậu trả lời thoải mái như giải một bài toán đơn giản. Điều này thể hiện qua biểu cảm và giọng điệu.
"Do không bắt được Weisel và Admiral, để Phoenix tẩu thoát, chịu thiệt hại không nhỏ bởi Chó Chăn Cừu, nên có một số nhận định cho rằng nhiệm vụ đầu tiên của họ đã thất bại. Tuy nhiên, có thể nói rằng đơn vị của họ đã đạt được mục tiêu tác chiến ban đầu. Lôi hai lớp máy mới mà Legion giấu kĩ ra sớm hơn ý đồ của địch, quả là chiến tích lớn lao. Nhờ vậy, ít ra Vương quốc ta cũng có thêm thời gian để tìm đối sách."
"Phải." Đức vua thịnh trọng gật đầu, đôi mắt sắc bén nghiêm nghị làm tăng thêm vẻ lẫm liệt, bệ vệ của ông. "Vương quốc ta đã quyết định hợp tác với đơn vị đó, cụ thể là chia sẻ công nghệ và phái cử quân lực.
"Vika, con hãy tham gia. Đi và tiêu diệt lũ Legion."
"À, vâng thưa cha. Con sẽ đi và trở về."
Giữa đại điện uy nghi tráng lệ, trước mặt toàn thể quần thần, cuộc nói chuyện diễn ra nhẹ nhàng tới mức có thể nghe ra thành "Con đi mua giúp cha ít đồ được không?" và "Vâââng.".
Trong khi các đại thần đang phải gắng hết sức giữ tư thế nghiêm trang ở phía dưới, đức vua và hoàng tử tiếp tục trao đổi.
"Ta sẽ huy động toàn bộ lực lượng của chiến tuyến số 2 cho chiến dịch trước mắt, nhưng vẫn có thể điều động cho con một ít binh lính. Con cần khoảng bao nhiêu?"
"Có trung đoàn trực thuộc quyền chỉ huy của con là đủ rồi. Quy mô đơn vị bên đó chỉ là cấp lữ đoàn, và thời điểm này thì chiến tuyến nào cũng không dư lính cho việc khác."
Màn đối thoại gần gũi như thể nội dung thực sự là "Có gì cứ dùng tiền thừa để tự thưởng cho mình ít bánh kẹo yêu thích cũng được" và "Thôi, không cần đâu ạ" vậy.
Để ý thì, ngũ hoàng tử không mặc quân phục tím đen cổ đứng của Vương quốc, mà mặc đồng phục học sinh màu đen có cùng dáng cổ, cặp sách mỏng để dưới chân. Trông cậu như vừa đi học về.
Thực ra, ở cửa đại điện, viên quan tổng quản đang khổ sở vò đầu vì vừa nãy không thể thuyết phục hoàng tử đưa cặp cho ông ta cầm.
Không phải cậu sơ suất hay dễ dãi. Đối với đức vua và hoàng tử, cung điện nguy nga và quần thần đứng kia đều chỉ như "cảnh trí". Chẳng cần ban phát lòng quan tâm, cũng không cần cố thể hiện uy nghiêm. Đó là khí chất cao ngạo của kẻ nắm giữ quyền lực thật sự.
Đang chờ gần ngai vàng, tế tướng bước ra, cúi đầu.
Mắt tím nhạt, râu tóc trắng của ông khiến người ta liên tưởng đến một con cáo già. Tuy là người Taaffe (thuộc hệ Viola) - thần dân hạng hai, lão thần này đã phụng sự Vương quốc và hoàng tộc từ thời tiên vương, được trọng dụng nhờ tài trí của mình. Ông đã quen với sự cao ngạo này.
"Thưa bệ hạ, thần xin nói đôi lời. Vương quốc cần có Viktor điện hạ và Sirin của người để duy trì chiến tuyến. Nếu vắng điện hạ, thần e là không ổn."
"Tế tướng, bình tĩnh đi. Mới vắng ta mà chiến tuyến đã sụp đổ thì tức là tại đám binh tướng các ông chây lười đấy. Nhân dịp này, hãy xốc lại tinh thần đi." Không nhìn tể tướng, hoàng tử lạnh lùng ngắt lời ông ta.
Vị tế tướng già gượng cười, cúi đầu thấp hơn nữa.
Việc phái cử sĩ quan tới Lữ đoàn Biệt kích Cơ động cũng như danh sách nhân sự đã được quyết định xong xuôi trong cuộc họp Hội đồng Cơ mật diễn ra trước đó.
Cuộc trao đổi giữa đức vua và hoàng tử là để thông báo đến các hoàng thân, chư hầu không có tư cách tham gia cuộc họp ấy. Tế tướng chi là ra mặt nói lên nỗi quan ngại thay cho số đông. Ông cũng hiểu đức vua đã ngâm cho phép nên mới mở lời trình tấu.
Tuy nhiên, ở hoàn cảnh nào cũng có kẻ chậm hiểu.
Và ở đây, một trong các hoàng tử đã lấy hết can đảm bước lên.
"Thưa cha! Chiến tranh Legion xuất phát từ sai lầm của chính Viktor! Việc giao cho con rắn lục điên rồ này thêm bất kì trọng trách nào nữa thật là..."
"Im ngay, Boris. Ai cho phép con lên tiếng?"
Chỉ sau một câu quát của đức vua, tam hoàng tử co rúm như bị sét đánh. Trưởng công chúa và bè phái của cô ta len lén cười khúc khích. Nhị hoàng tử - người giật dây Boris thì tặc lưỡi cay cú.
Đức vua lạnh nhạt nhìn đứa con ruột thịt lặng lẽ lui về hàng, rồi quay sang nhìn con út, nở nụ cười gần như trêu chọc. "Nếu tính toàn bộ chiến công trước giờ, thì con không chỉ được phục hồi quyền kế vị, mà còn nắm giữ thứ bậc cao hơn Boris ấy chứ."
"Con không cần đâu. Phiền lắm. Như mọi khi, cha hãy cứ tính vào công trạng của anh Zafar." Thản nhiên buông lời quá sức ngạo mạn với nhà vua, hoàng tử đưa mắt liếc về sau. "Nếu không còn việc gì, con xin cáo lui. Lâu không tới trường, bài tập của con chất đống rồi.
"
Đức vua nhăn mặt cười và phẩy tay. "Được thôi... Hãy hoàn thành trước bữa tối nhé. Ta còn muốn nghe con chia sẻ về tiền tuyến đấy."
"Xin theo ý cha."
Lúc này hoàng tử mới cúi chào bằng động tác hết mực thanh lịch, rồi quay gót bước đi. Đế giày cậu phát ra tiếng cộp cộp đanh gọn trên sàn đá thạch anh tuyệt đẹp, có cánh bướm ngũ sắc sặc sỡ khảm phía dưới.
Ngay khoảnh khắc hoàng tử ra khỏi điện, tiếng ai đó cất lên, át tiếng bước chân của cậu. "Đồ Vua tử thi (Necrophilia, chứng bệnh ái tử thi) thích chơi búp bê...!"
Lời gièm pha hẳn là cố ý để cho hoàng tử nghe, tuy nhiên vẫn có phần e dè, ẩn trong đám đông.
Đáp lại chủ nhân tiếng nói đó, ngũ hoàng tử nở nụ cười lạnh tanh rồi rời đi.
Mở cửa, cậu được chào đón bởi hương thơm loáng thoáng lẫn mùi hóa chất của hồng trà tổng hợp, cùng với nụ cười của anh trai.
"Mừng chú về nhà, Vika. Dù chú đã về cung điện từ đêm qua."
"Anh Zafar. Vâng, vì về trễ nên em không kịp qua chào anh." Vika cười hồn nhiên và bước về phía người anh cả đang cầm tách trà đích thân pha cho cậu.
Anh ta là Zafar Idinarohk, đại hoàng tử, thái tử của Vương quốc Liên hiệp Roa Gracia. Đây là phòng riêng của Zafar, xây bằng cẩm thạch khảm hổ phách lộng lẩy, trang trí đồ nội thất bằng gỗ mun đánh bóng.
Hai anh em có nhiều nét tương đồng, song khoảng cách mười tuổi đã cho Zafar một thân hình cao ráo, cân đối hoàn hảo như bức tượng điêu khắc, cùng chất giọng trầm tựa âm thanh của nhạc cụ cực phẩm. Mái tóc dài màu đỏ nâu được buộc gọn bằng một dải lụa mảnh và kẹp tóc gắn ngọc lục bảo. Mắt anh có màu tím đế vương giống em trai.
Vika ngồi xuống chiếc ghế theo hướng được chỉ, vừa nhìn người hầu dọn ra đồ ăn nhẹ và mứt hoa hồng một cách máy móc như búp bê rồi rời đi, vừa hỏi. "Tình hình tệ đến thế cơ ạ?"
Zafar im lặng nhìn lại cậu. Vika nhún vai.
"Khi ở tiền tuyến, em không thể theo sát tình hình trong nước. Thật lòng mà nói, suốt từ đợt tổng tiến công lân trước, em phải cố hết sức mới trụ nổi đấy ạ."
"Bản thân chú đang buộc phải dốc toàn lực, ắt cũng hiểu tình hình ra sao... Có kết quả tính toán sơ bộ của Viện Tham mưu rồi." Zafar thanh nhã nhấc thìa bạc, đưa một miếng mứt hoa hồng lên miệng. Anh dừng lời để cảm nhận hương thơm ngọt ngào và vị ngọt tinh tế, rồi tiếp tục, "Nếu cứ đà này, ta không thể cầm cự đến mùa xuân năm sau."
Sắc mặt và biểu cảm của Vika không hề dao động.
"Thế là họ vứt bỏ lòng tự trọng mà cầu cạnh Giad, đất nước để lãnh thổ rơi vào tay lũ tiện dân? Lấy danh nghĩa 'chia sẻ công nghệ và phái cử quân lực' để trang trí cho lòng tự tôn rẻ mạt." "Hừ", Vika khịt mũi. "Thật ngớ ngẩn. Hội đồng Cơ mật rốt cuộc chỉ là một đám sĩ diện hão."
"Đám vương hầu sẽ chẳng còn gì nếu ta lột mất lớp vỏ sĩ diện phù phiếm của họ, Vika ạ. Họ chẳng hề có những giá trị nội tại như hào quang huy hoàng hay khí chất thanh cao đâu." Thái tử nói, tay nhấc tách sứ trắng bằng động tác tao nhã không lẫn đi đâu được của người có xuất thân cao quý. Với gương mặt diễm lệ của hậu duệ một gia tộc đã kế thừa huyết thống của hàng chục thế hệ giai nhân tuyệt sắc suốt cả ngàn năm qua, anh nhìn sang cậu em trai cũng đẹp tựa tranh vẽ và tiếp tục. "Như chú đã nói, Liên bang cũng đang trong tình thế ngặt nghèo, tuy mức độ khác ta. Chính phía họ yêu cầu hợp tác, và cũng đã cắn câu đề nghị chia sẻ công nghệ."
Trước chiến tranh Legion, Giad là nước có lãnh thổ và dân số lớn nhất lục địa, và có lẽ đến nay vẫn duy trì vị trí đó. Cùng ở hàng cường quốc, nhưng so với Liên bang thì Vương quốc kém xa ở cả hai phương diện.
Chênh lệch là thế nên việc Vương quốc chỉ mất nửa rặng Ryugai và giữ được chiến tuyến khiến Liên bang tò mò. Dù Vương quốc làm được điều này nhờ vũ khí mới hay chiến thuật mới, Liên bang đều muốn biết, vì cho rằng sẽ có ích cho công cuộc phòng vệ của nước mình.
Hiểu điều đó, Zafar cười nhạt. "Phải rồi, nhắm tới đàn chim bé bỏng (Sirin) đáng yêu kinh người của chú đấy."
"Em nghĩ dù nắm được công nghệ đó, bọn họ cũng chẳng vận hành nổi... Phải chăng chính vì vậy?"
Chính vì kĩ thuật đó không có ích với Liên bang, nên đem cho cũng chẳng tiếc. Phải chăng Viện Công nghệ khép kín và cao ngạo đã sớm nhìn ra điều đó?
Vika thầm nghĩ "Loài người đúng là sinh vật đầy tội lỗi". Đang cận kề bờ vực diệt vong mà vẫn mải mê cạnh tranh một cách vô nghĩa.
"Liên bang có mục đích khác khi đề nghị hiệp đồng tác chiến. Mà có lẽ không cần bận tâm... Còn nữa, khi ở trên điện, cha chưa nói về điều kiện 'cung cấp thông tin'. Về khoản này thì bên ta đồng ý cung cấp dữ liệu chính xác, nên chắc họ sẽ không phàn nàn gì."
"Nữ hoàng tàn nhẫn..."
"Nó 'nói' với một sĩ quan của Lữ đoàn Biệt kích rằng 'Tới tìm ta đi'. Ắt phải có ý đồ nào đó. Chưa rõ là cảnh cáo đầu hàng, thương lượng hay cung cấp thông tin... Và tuy chỉ là suy đoán lạc quan, nhưng không loại trừ khả năng đây là chỉ dẫn để chấm dứt cuộc chiến gây thiệt hại cho cả quê hương của cô ta."
"Chưa chắc nó đã là ả tiến sĩ lập dị của Đế quốc. Còn nếu phải thì có khả năng ả đã cài một hai cơ chế dừng khẩn cấp vào Legion. Chỉ vậy thôi mà? Liên bang cũng dễ tính quá nhỉ."
"Họ chỉ cần biết nó có phải Zelena không. Từ đó họ sẽ moi được dữ liệu thuật toán chiến lược/chiến thuật của Legion... Mà hiện nay chỉ có chú là biết cô ta ở mức đánh giá được việc đó thôi."
"Ngặt nỗi em cũng chưa nói chuyện với cô ta nhiêu lắm. Có khi nhà nghiên cứu của Cộng hòa còn biết cô ta rõ hơn... À, người đó là Tám Sáu thì phải. Chắc không còn sống nữa rồi."
Vika đã nghe nói về cuộc đàn áp ở San Magnolia. Dân Alba Cộng hòa bị Legion bao vây và dồn vào đường cùng, nhưng thay vì tự giải quyết vấn đề thì lại đẩy trách nhiệm cho người khác để lừa gạt chính mình, giờ phải gánh chịu hậu quả cho hành vi ngu xuẩn ấy.
"Nói chung em vẫn như mọi khi, cha và vương quốc bảo sao làm vậy... Dù em có thất bại, hoàng tộc cũng chỉ mất một con chó săn." Vika nói. Thấy Zafar hắng giọng nghiêng đầu tỏ ý không hài lòng, cậu nhún vai. "Lữ đoàn Biệt kích Cơ động 86, quy tụ toàn Tám Sáu... Chưa nói tới lũ thường dân, có vẻ tầng lớp trên của Liên bang cũng bắt đầu khó xử với chúng rồi. Như với em vậy."
"Vika."
"Lực lượng tinh nhuệ nghe thì hay đấy, nhưng thực chất là đơn vị cảm tử với chức năng duy trì phòng tuyến và quảng bá hình ảnh, tập hợp lũ quái vật mà Liên bang vớ được. Tham gia chiến dịch xung kích thì mấy ai sống nổi mà trở về. Mạng sống của lính đảm nhận nhiệm vụ ấy có đáng giá là bao. Như ở trận tiêu diệt Morpho ấy."
Nhớ ra rằng đơn vị đó cũng toàn Tám Sáu tuổi thiếu niên, Vika hơi nheo mắt.
Ở thời chiến đã vậy, lúc hòa bình lập lại chắc còn tệ hơn.
"Khi diệt xong bầy sói, người ta sẽ khử luôn đàn chó săn. Ở thời bình, chẳng ai cần đến lũ quái vật hung tợn. Tốt hơn hết là để chúng tàn sát lẫn nhau cho khỏi bẩn tay."
Zafar lo âu nhíu đôi mày thanh tú. "Chú đâu phải là chó săn hết giá trị, Vika."
"Vâng. Với cha và anh thì vậy."
Vika gượng cười, đoạn nhấp một ngụm trà, thưởng thức hương hoa ngọt ngào.
Đây là mùi của loài cúc xanh nở đầy bình nguyên phía Nam Vương quốc mỗi độ xuân về. Năm nay họ chưa thấy sắc xanh ấy.
"Nhưng còn loài người nói chung? Họ sẽ nhìn nhận em và Tám Sáu, lũ quái vật hình người như thế nào?"