Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Chapter 2: - Thế giới Sau khi Chết

Mở mắt ra, thứ đầu tiên tôi thấy là khuôn mặt hoàn mỹ của một cậu bé lạ mắt. Mái tóc cậu hoe dài, còn đôi mắt cậu trong lam tựa nước biển. Làn da cậu trắng bạch, trắng tới mức biết bao hãng giặt là phải mơ ước có cậu làm đại sứ thương hiệu để quảng bá cho sản phẩm của mình. 

Khuôn mặt xinh đẹp ấy đang dần tiến sát tôi hơn. Chỉ vài phân nữa thôi là môi hai đứa sẽ đụng nhau. Cách chừng đâu ba xăng, hai xăng, một...

"Kyaaa, đồ biến thái!!"

Tui vung chân đá mạnh, hất tung thân thể gầy gò của cậu ta lên khiến mái tóc cậu tung bay giữa không trung. Có vẻ cú đá toàn lực của tôi đã nhằm trúng chỗ hiểm. Còn cậu ta sau khi tiếp đất đã gập đôi người bật dậy, nhưng vẫn ho khan cả tiếng như thể đau đớn khắp người. 

Lúc này, tôi mới để ý tới vẻ ngoài kì dị của cậu ta. Mang đồng phục trên người không phải chuyện gì hiếm, nhưng nếu là đồng phục trắng như sao nguyên từ manga mang ra thì rõ là chuyện lạ. Chưa kể còn mái tóc hoe, đôi mắt lam cùng cả đường nét đầy hoàn thiện trên mặt... như thể ngầm ám chỉ cậu ta chính là một thiên thần.

Chỉ là, màn tiếp đón ban nãy trông chẳng giống thiên thần chút nào. Có là ác ma thì có.

"Đồ biến thái, thứ súc sinh, mi tính giở trò đồi bại gì vậy? Cứ đợi đó, ta chắc chắn sẽ lôi vụ này ra tòa!"

"Với kẻ đã chết như cô, hành xử ngạo mạn cao quý phỏng có ích gì? Với kẻ đã mất sạch tất cả, liệu cô còn có thể mất được thứ gì nữa?"

"...!!"

Tôi không khỏi cảm thấy giận dữ trước cách nói chuyện đầy dửng dưng của cậu ta, như thể chẳng quan tâm nụ hôn đầu của con gái quan trọng đến nhường nào. Nhưng rồi tôi bình tâm lại, thử đảo mắt nhìn chung quanh một lượt. Tất cả cảnh vật phía trước tôi, tất cả cảnh vật đằng sau tôi, tất cả cảnh vật phía trên tôi, và tất cả cảnh vật phía dưới tôi đều nhuốm thuần một đơn sắc trắng. Cả thế giới đều nhuốm thuần một đơn sắc trắng. Và trong thế giới dị kì ấy, chỉ có tôi và cậu bé ấy đang tà tà lơ lửng mà đối thoại với nhau. 

Cậu trai trông giống thiên thần ấy giờ mới nghiêm mặt lại mà hỏi, "Giờ cô nhớ ra chuyện mình đã chết chưa?"

"Rồi..."

Như chiếc đèn kéo quân chầm chậm lóa rọi, toàn bộ kí ức trong tôi chợt ùa về. Tôi nhớ ra mình là ai, về cả mẹ và bố của mình, cả Yumeka nữa. Tôi nhớ về trường, về Mikoto, Mai, Yuki, Rio và cả... Chihiro nữa. Hàng loạt những kí ức tôi không muốn nhớ lại tràn về, khiến sống lưng tôi lạnh toát.

Cậu bé thì chỉ dửng dưng rút ra một cuốn sổ từ túi áo đồng phục trên ngực, sau đó viết ra điều gì đó bằng cây bút mực.

"Anne Orihara, sinh ngày 28/11/1993, nhóm máu O. Ngày hôm nay, tức 18/1/2008 vào lúc 11 giờ 59 phút 55 giây, đã tự vẫn bằng cách nhảy từ ban công chung cư xuống... xooong."

Anne Orihara, đó đúng thật là tên của tôi. Mọi thứ còn lại đều chính xác, từ ngày sinh nhật tôi cho tới ngày tử nhật.

"Sao? Ta có nói sai thông tin nào về cô không?"

"Không... Không sai, mà không, mi là ai? Đừng nói mi là thiên thần đấy nhé?"

"Cũng chẳng sai. Mà muốn gọi ta bằng gì thì tùy cô, là "bạn thiên thần" hay "nhóc thiên thần" hay gì cũng được."

"Thế ta gọi mi là "biến thái" nhé?"

"Thật tình, đã có ý tốt bụng giúp cô làm điều chưa được làm ở kiếp trước rồi, thế mà cô báo đáp ta vậy đấy hả? Mãi mới có cơ hội giao tiếp với thiếu nữ, ta còn chưa kịp cảm tạ đã phải than trời rồi. Đúng thật chẳng dễ thương chút nào. Lúc còn sống há cô chẳng nổi tiếng gì đâu nhỉ?" 

"Liên quan gì đến mi hả, đồ thiên sứ thúi!"

Tôi bực bội giãy nảy với tên thiên sứ tồi tệ nhất trong lịch sử loài người, nhưng hắn chỉ nhếch khóe môi lên cười mỉm. Nụ cười ấy chỉ tổ khiến tôi tức tối thêm, chỉ muốn thuận đà đá hắn văng đi xa, nhưng rồi nghĩ lại không làm nữa. Kiểu gì làm thế xong hắn sẽ nói, "Ôi trời, đúng là con nhỏ bạo lực. Bảo sao cô chẳng nổi tiếng nổi."

Dẫu vậy, hắn lại dịu dọng cất tiếng, "Thôi thì cũng may, ít ra trông cô vẫn hoạt bát". Giá mà hắn dịu dàng như thế từ đầu có phải tốt hơn không. Cộng với vẻ điển trai sẵn có, kiểu gì hắn cũng trở thành một thiên thần hoàn hảo cho coi.

"Khi biết cô đã tự vẫn mà chết, ta chỉ lo không biết cô phải trầm cảm tới chừng nào mới làm thế thôi.

Ta đã giả định cả đống tình huống phòng trường hợp cô khóc, cơ mà có vẻ ta đã phí công vô ích rồi."

"Nếu về mặt tinh thần không thì ta khá ổn, mà không, là tuyệt vời luôn ấy chứ. Âu cũng nhờ vụ tự vẫn cả."

Vừa dứt lời, một loạt kí ức kinh khủng bắt đầu ngập tràn trong tâm trí tôi. Như thể ngôn từ vừa thốt ra chính là độc dược, thân thể vốn đã chết của tôi dần run lẩy bẩy.

Không, tôi phải quên mọi thứ đi. Tôi cần phải quên đi sự hiện diện của mình, vì tôi đã tự vẫn rồi. Không còn kí niệm tốt đẹp nào cần phải nhớ lại cả. Không còn kí niệm quan trọng nào cần phải nhớ lại cả. 

"Ta không vô tình mà chết, cũng chẳng có nỗi hối tiếc nào cả. Ta thực sự muốn chết, và giờ nghĩ lại, ta mừng vì bản thân mình đã chết."

"..."

"Nói thế, nhưng ta biết tự vẫn là điều xấu thế nào. Nực cười ha, con người hóa ra chẳng chọn mọi lựa chọn tốt nhất nhỉ. Mà khoan, gã thiên thần nhà mi sao mà hiểu được chuyện đó chứ."

"Thú vị thật đấy."

Hắn giễu cợt cười tôi, trong khi đôi mắt xanh lam ấy nheo lại, tỏa ra áp lực đủ để khiến bất kì ai cũng phải run rẩy, "Ta mong chờ lần gặp vào bốn mươi chín ngày tới, liệu cô có còn giữ suy nghĩ như vậy nữa không nhỉ?"

"Hả, gì chứ, những bốn mươi chín ngày nữa!?", tôi thoảng thốt hét lên. Nghĩ lại, hình như hồi còn nhỏ, bà mình có từng nói khi một người chết, họ không đi luôn mà còn hiện diện ở thế giới của người sống thêm bốn mươi chín ngày nữa. Khi hết bốn mươi chín người, họ sẽ băng qua tới thế giới của người chết...

"Từ bây giờ, cô sẽ bắt đầu quá trình bốn mươi chín ngày trở về Trái Đất. Dẫu là chỉ có linh hồn cô được trở lại thôi."

"Vậy là ta sẽ hóa thành ma ư?"

"Phải, cô sẽ là thứ mà người thế giới cô gọi là ma. Trong bốn mươi chín ngày này, cô được tới mọi nơi cô muốn và làm mọi việc tùy thích."

"..."

"Sau đó, cô sẽ trở thành thẩm phán tự quyết định số phận của mình. Chuyện cô lên thiên đàng hay địa ngục, chuyện đó ta để cô tự quyết. À, nơi này chẳng phải thiên đàng lẫn địa ngục đâu, mà chỉ là nơi đầu tiên cô nghỉ chân sau khi vừa từ trần thôi."

"Gì mà "vừa từ trần" chứ, kiểu gì ta cũng sẽ được lên thiên đàng thôi! Nói chứ, có ai trên đời lại ngu ngốc đến mức sẽ xuống địa ngục hả?"

"Hệ thống thế giới này là vậy. Chúa bận vạn công tỷ việc, mà người chết thì đâu phải chỉ có mình cô? Ngoài cách mặc họ tự quyết định, chúng ta còn cách nào khác ư? Cũng như thế giới con người các cô, ở đây chúng ta ưu tiên hiệu suất mà hoạt động thôi.

Tôi không theo kịp đến phân nửa những gì gã khùng điên giải thích, nhưng tôi ít nhiều hiểu được rằng nơi đây chẳng phải thiên đàng hay địa ngục, rằng tôi sẽ phải trở lại dương gian làm ma và khi hết bốn mươi chín ngày, tôi sẽ được tự quyết xem bản thân sẽ lên thiên đàng hay xuống địa ngục.

Tất nhiên là có hay không vụ bốn mươi chín ngày ấy, quyết định tôi vẫn sẽ không thay đổi. Và nếu có mười người xuống đây hẳn cả mười đều sẽ suy nghĩ giống hệt tôi, rằng nếu phải lựa chọn để lên thiên đàng hay xuống địa ngục thì tất nhiên ai cũng chọn thiên đàng. Chẳng ai sẽ chọn phương án hai cả.

Dẫu vậy, tôi đã phần nào chuẩn bị tinh thần bản thân sẽ bị đày xuống địa ngục vì phạm tội tự vẫn, và tôi còn chút nghi hoặc chuyện thần linh sẽ không giáng lệnh xuống trừng phạt tôi. Thật điên rồ, tôi nghĩ thầm, trong lúc khẽ cười mỉm với bản thân.

Gã thiên thần đột ngột chỉ thẳng ngón trỏ lúc tôi còn đang bận cười thầm, "Nghe này, sau khi hết hạn bốn mươi chín ngày, ta sẽ tới triệu hồi cô lên lại."

"Đã rõõõ~"

"Thật đấy, ai tự vẫn mà vui vẻ đến thế hả trời. Mà thôi, thấy vậy cũng nhẹ nhõm phần nào. Tận hưởng bốn mươi chín ngày sắp tới nhé."

Từ ngón trỏ vị thiên thần bắn ra một tia sáng, chỉ trong nháy mắt đã nuốt trọn toàn bộ thân thể tôi. Tôi trở lại lúc bản thân bổ nhào, ảnh hưởng từ cú va đập chạy xuyên khắp cơ thể tôi.

...Cơ mà, hóa ra Chúa cũng chẳng vội vàng quyết định mọi chuyện nhỉ. Có cả một hệ thống để bản thân tự chọn thiên đàng hay địa gục. Có cả bốn mươi chín ngày sau khi chết để cân nhắc. Cũng chẳng sao, vì kiểu gì mình cũng sẽ lên thiên đàng thôi...

Nghĩ vậy, giác quan mơ hồ của tôi trở nên u mờ như dần chìm vào giấc ngủ vậy.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free