Giới thiệu
Nơi sa trường, Hạ Tư Mộ đang thưởng ngoạn thi thể nát vụn, nào ngờ lại bị kẻ khác đem về phủ đệ. Vị tướng quân trẻ tuổi kia, người đã mang nàng về, thực tâm nghĩ nàng là một nữ tử yếu ớt, mất đi thân nhân trong loạn lạc chiến tranh, nên đã giữ nàng lại để chăm sóc. Hạ Tư Mộ thấy thế, đành thuận thế đẩy thuyền mà sắm vai một nữ tử nhu nhược. — Trời ơi, máu! Thiếp sợ nhất là máu, hễ trông thấy máu huyết liền mê man. — Chậu cây này nặng quá, thân thiếp yếu ớt như vậy há có thể nâng nổi? — Vì sao các ngươi cứ chém giết lẫn nhau, thật đáng sợ vô cùng! Nữ võ tướng thầm yêu tiểu tướng quân, nhìn thấy cảnh ấy mà giận đến hộc máu: “Đoạn ca ca của ta chẳng ưa thích loại nữ tử kiều diễm làm bộ như ngươi đâu!” Hạ Tư Mộ nghiêng đầu: “Thật sao?” Một ngày nọ, tiểu tướng quân vô ý phạm sai lầm nơi sa trường, khiến kẻ khác có cơ hội ám hại. Hạ Tư Mộ, người vốn vai không thể gánh, tay chẳng thể xách, trông thấy máu liền choáng váng, bỗng vươn vai thư gân cốt, thắp sáng một ngọn Quỷ Đăng: “Để ta xem, rốt cuộc là kẻ nào dám ức hiếp Đoạn tướng quân, tiểu hồ ly của chúng ta đây?” Đoạn Tư từng nghĩ, hắn vốn không nên chọc ghẹo Quỷ Vương. Hắn mất cả một năm trời mới biết được tên thật của nàng là Hạ Tư Mộ. Nhưng có lẽ, hắn dùng cả đời cũng chẳng thể khiến nàng khắc ghi danh tính của hắn trong suốt quãng đời bốn trăm năm dài đằng đẵng của nàng. “Ta tên là Đoạn Tư, chữ Tư trong ‘Phong Lang Cư Tư’.”