Giới thiệu
Năm mười lăm tuổi, Lâm Ngữ vừa gặp trưởng công tử Lạc gia liền trúng tiếng sét ái tình. Lạc Tân Cổ vận tây trang ngồi trước dương cầm, tựa như một bức họa. Dù đối phương đã có người trong lòng, cậu vẫn thầm thương trộm nhớ. Lâm Ngữ tiếc nuối, tình ái còn chưa khởi đầu đã đặt dấu chấm hết. Ba năm sau, Lâm Ngữ gặp gỡ chủ nhân thần bí của ngôi nhà mình tá túc. Kẻ từ ngoài cửa tiến vào, chính là Lạc Tân Cổ. Lâm Ngữ: “?!” Thiên ý trêu đùa cậu sao? Cứ thế mà cùng chung sống ư? Lâm Ngữ kìm nén, không quấy nhiễu Lạc Tân Cổ, cố sức sắm vai “khách trọ”. Nhưng Lạc Tân Cổ đãi cậu thật tốt đến mức dị thường. Cậu ho khan, Lạc Tân Cổ liền hẹn chuyên gia y học giúp cậu. Nghiên cứu của cậu gặp vướng mắc, Lạc Tân Cổ dốc hết tâm tư tìm kiếm manh mối, minh oan cho cậu. Thậm chí chỉ vì một cú điện thoại của cậu, anh đã đổi lịch trình, bay về từ hải ngoại. Đường đường là thiếu gia hào môn, nghệ sĩ dương cầm lừng danh thế giới, một đêm nọ khi cậu say rượu, anh vẫn sẵn lòng nấu cơm, nướng bánh quy cho cậu, chỉ đơn thuần vì cậu bảo mình ưa hương vị bánh quy. Lạc Tân Cổ mang đi hết thảy mệt mỏi cùng đau khổ trên người cậu, chỉ lưu lại những dấu ấn dịu dàng. Lâm Ngữ càng ngày càng lún sâu, thậm chí có chút oán ghét người được Lạc Tân Cổ thầm mến kia. Cho đến một lần thí nghiệm, cậu trông thấy dáng hình mà Lạc Tân Cổ ẩn gi��u trong tâm trí. Người kia, diện mạo y hệt cậu. ... Lạc Tân Cổ tỉnh giấc, ngồi trên ghế, ngón tay lướt nhẹ trên phím đàn đen trắng. Tiệc rượu người đến người đi, anh nghe thấy một giọng nói quen thuộc vấn vương linh hồn, khuấy động giấc mộng. Lâm Ngữ bưng một ly champagne, đứng đối diện anh. Đây là người trong lòng anh kiếp trước, song mối quan hệ giữa hai người lại đầy yêu hận đan xen. Trái tim kinh hoàng, anh đứng dậy, sải bước về phía Lâm Ngữ. Thiên thượng ban cho anh một cơ hội tái sinh. Lần này, anh quyết sẽ không buông tay nữa. “Hai kiếp này, anh chỉ yêu duy nhất một người. Anh ban cho em quyền tùy ý làm bất cứ điều gì.” “Khởi điểm là em, chung cuộc cũng là em.” “Vậy nên A Ngữ à, đêm nay em có thể ôm anh chăng?”