Giới thiệu
Tại cửa Pháp y thất, góc rẽ tầng ba Khang Hòa Y Viện, dán một tờ lịch trình công vụ, ghi rằng: Thứ Hai, Thứ Tư: Cục Công an thành phố; Thứ Ba, Thứ Năm: Cục Công an khu vực. Tuy nhiên, đó là những gì phàm nhân thấy được. Kỳ thực, dưới tờ biểu ấy còn ẩn giấu một dòng chữ khác, viết: Rằm hằng tháng, Âm khách đến, quá giờ không đợi, tung tích tự dò. Vào một ngày rằm nọ, Ân Vô Thư đứng trên khối hắc thạch bên bờ cầu, từ xa vọng tiếng gọi Tạ Bạch: “Từ khi ngươi bước vào chốn tiêu điều hoang vắng này, lại chẳng cho ta bước vào môn hộ nữa vậy.” Tạ Bạch hờ hững nắm cạnh cửa: “Lời ngươi đã dứt?” Ân Vô Thư: “Dù sao đi nữa, ta cũng đã khó nhọc nuôi dưỡng ngươi cả trăm năm có lẻ.” Tạ Bạch thần sắc bất động: “Thế thì sao?” Ân Vô Thư: “Khép cửa hãy khẽ tay chút chứ?” Tạ Bạch chẳng nói thêm lời nào, giơ tay khép cửa sầm một tiếng, lực mạnh đến nỗi cầu đá cũng rung chuyển. Ân Vô Thư: “…”